Ba Mươi Tám Năm Và Một Câu Hỏi
Tại Giêrusalem, gần Cửa Chiên, có một hồ nước mang tên Bếtdatha. Xung quanh hồ là năm hành lang, nơi những người ốm đau, mù lòa, què quặt, bại liệt nằm la liệt chờ mong.
Người ta tin rằng mỗi khi nước hồ chuyển động, là có thiên thần của Thiên Chúa đến – và ai xuống trước tiên sẽ được chữa lành.
Giữa đám đông ấy có một người đàn ông đã nằm ở đó ba mươi tám năm. Ông không còn trẻ, và cũng chẳng còn hy vọng gì nhiều. Ngày nào cũng thế, ông nằm chờ, nhưng mỗi khi nước động, luôn có người khác xuống trước ông.
Một ngày kia, Đức Giêsu đi ngang qua. Người thấy ông, biết ông đã nằm đó từ lâu. Và Người hỏi ông một câu rất lạ:
– Anh có muốn được khỏi bệnh không?
Người đàn ông không trả lời “có” hay “không”. Ông chỉ nói:
– Thưa Ngài, tôi không có ai đem tôi xuống hồ mỗi khi nước chuyển động. Mỗi lần tôi sắp tới thì đã có người khác xuống trước rồi.
Nhưng Đức Giêsu không chờ nước động. Người cũng không cần thiên thần.
Người nói với ông, bằng một giọng đầy quyền năng:
– Đứng dậy, vác chõng của anh và đi!
Và ngay lúc ấy – người đàn ông đứng dậy. Ông cảm thấy đôi chân có sức sống. Ông vác chiếc chõng mình đã nằm suốt mấy chục năm, và bước đi – giữa bao ánh mắt kinh ngạc.
Hôm ấy là ngày sa-bát. Khi người ta thấy ông vác chõng, có người nói:
– Hôm nay là ngày nghỉ, ông không được phép vác chõng!
Nhưng ông chỉ đáp:
– Người đã chữa tôi lành bảo tôi vác và đi.
Về sau, Đức Giêsu gặp lại ông trong Đền Thờ. Người nói:
– Anh đã được khỏi rồi. Đừng phạm tội nữa, kẻo lại khốn hơn trước.
Ba mươi tám năm nằm chờ sự giúp đỡ từ con người. Nhưng chỉ một lời của Chúa – là đủ để ông đứng dậy.
Điều Chúa hỏi không phải vì Người không biết – mà là để đánh thức nơi ông ước muốn sống lại.
Người ta tin rằng mỗi khi nước hồ chuyển động, là có thiên thần của Thiên Chúa đến – và ai xuống trước tiên sẽ được chữa lành.
Giữa đám đông ấy có một người đàn ông đã nằm ở đó ba mươi tám năm. Ông không còn trẻ, và cũng chẳng còn hy vọng gì nhiều. Ngày nào cũng thế, ông nằm chờ, nhưng mỗi khi nước động, luôn có người khác xuống trước ông.
Một ngày kia, Đức Giêsu đi ngang qua. Người thấy ông, biết ông đã nằm đó từ lâu. Và Người hỏi ông một câu rất lạ:
– Anh có muốn được khỏi bệnh không?
Người đàn ông không trả lời “có” hay “không”. Ông chỉ nói:
– Thưa Ngài, tôi không có ai đem tôi xuống hồ mỗi khi nước chuyển động. Mỗi lần tôi sắp tới thì đã có người khác xuống trước rồi.
Nhưng Đức Giêsu không chờ nước động. Người cũng không cần thiên thần.
Người nói với ông, bằng một giọng đầy quyền năng:
– Đứng dậy, vác chõng của anh và đi!
Và ngay lúc ấy – người đàn ông đứng dậy. Ông cảm thấy đôi chân có sức sống. Ông vác chiếc chõng mình đã nằm suốt mấy chục năm, và bước đi – giữa bao ánh mắt kinh ngạc.
Hôm ấy là ngày sa-bát. Khi người ta thấy ông vác chõng, có người nói:
– Hôm nay là ngày nghỉ, ông không được phép vác chõng!
Nhưng ông chỉ đáp:
– Người đã chữa tôi lành bảo tôi vác và đi.
Về sau, Đức Giêsu gặp lại ông trong Đền Thờ. Người nói:
– Anh đã được khỏi rồi. Đừng phạm tội nữa, kẻo lại khốn hơn trước.
Ba mươi tám năm nằm chờ sự giúp đỡ từ con người. Nhưng chỉ một lời của Chúa – là đủ để ông đứng dậy.
Điều Chúa hỏi không phải vì Người không biết – mà là để đánh thức nơi ông ước muốn sống lại.