Ca-in và A-ben
Ông Ađam và bà Evà rất vui mừng khi sinh được người con đầu lòng và đặt tên là Ca-in. Bà Evà hớn hở nói:
– “Nhờ Thiên Chúa, tôi đã có được một người con nối dòng!”
Sau đó, bà sinh thêm một người con nữa, đặt tên là A-ben. Lớn lên, hai anh em chọn hai công việc khác nhau:
A-ben thích chăn chiên ngoài đồng, chăm sóc những con vật nhỏ bé.
Ca-in lại làm nghề cày cấy, trồng trọt đất đai.
Một hôm, hai anh em đều dâng lễ vật lên Thiên Chúa:
A-ben dâng những con chiên đầu lòng và mỡ ngon nhất.
Ca-in dâng hoa trái từ đất mình canh tác.
Thiên Chúa vui lòng nhận lễ vật của A-ben, vì A-ben dâng với tất cả lòng thành kính. Nhưng Người không đoái nhìn đến lễ vật của Ca-in, vì anh dâng trong tâm hồn chưa ngay lành. Ca-in giận lắm, mặt mày tối sầm.
Thiên Chúa phán với Ca-in:
– “Tại sao ngươi giận dữ? Nếu ngươi làm điều tốt, chẳng phải ngươi sẽ được vui mừng sao? Nhưng nếu ngươi không làm điều tốt, tội lỗi sẽ rình rập trước cửa tâm hồn. Nó muốn chiếm lấy ngươi, nhưng ngươi phải làm chủ nó!”
Thế nhưng, Ca-in không nghe lời Chúa. Anh rủ em:
– “A-ben, ra đồng với anh đi!”
Khi hai anh em ra đồng, Ca-in nổi cơn giận dữ và xông đến giết A-ben, em mình.
Thiên Chúa phán hỏi:
– “Ca-in! Em ngươi đâu rồi?”
Ca-in trả lời trốn tránh:
– “Con không biết… Con là người trông giữ em con hay sao?”
Thiên Chúa nghiêm giọng:
– “Ngươi đã làm gì vậy? Máu của em ngươi đang kêu lên Ta từ dưới đất! Giờ đây ngươi bị nguyền rủa. Đất đai sẽ không còn sinh hoa màu cho ngươi nữa. Ngươi sẽ trở thành kẻ lang thang phiêu bạt khắp mặt đất.”
Từ đó, Ca-in phải ra đi, xa rời gia đình và khuất mặt Thiên Chúa về phía đông Êđen.
– “Nhờ Thiên Chúa, tôi đã có được một người con nối dòng!”
Sau đó, bà sinh thêm một người con nữa, đặt tên là A-ben. Lớn lên, hai anh em chọn hai công việc khác nhau:
A-ben thích chăn chiên ngoài đồng, chăm sóc những con vật nhỏ bé.
Ca-in lại làm nghề cày cấy, trồng trọt đất đai.
Một hôm, hai anh em đều dâng lễ vật lên Thiên Chúa:
A-ben dâng những con chiên đầu lòng và mỡ ngon nhất.
Ca-in dâng hoa trái từ đất mình canh tác.
Thiên Chúa vui lòng nhận lễ vật của A-ben, vì A-ben dâng với tất cả lòng thành kính. Nhưng Người không đoái nhìn đến lễ vật của Ca-in, vì anh dâng trong tâm hồn chưa ngay lành. Ca-in giận lắm, mặt mày tối sầm.
Thiên Chúa phán với Ca-in:
– “Tại sao ngươi giận dữ? Nếu ngươi làm điều tốt, chẳng phải ngươi sẽ được vui mừng sao? Nhưng nếu ngươi không làm điều tốt, tội lỗi sẽ rình rập trước cửa tâm hồn. Nó muốn chiếm lấy ngươi, nhưng ngươi phải làm chủ nó!”
Thế nhưng, Ca-in không nghe lời Chúa. Anh rủ em:
– “A-ben, ra đồng với anh đi!”
Khi hai anh em ra đồng, Ca-in nổi cơn giận dữ và xông đến giết A-ben, em mình.
Thiên Chúa phán hỏi:
– “Ca-in! Em ngươi đâu rồi?”
Ca-in trả lời trốn tránh:
– “Con không biết… Con là người trông giữ em con hay sao?”
Thiên Chúa nghiêm giọng:
– “Ngươi đã làm gì vậy? Máu của em ngươi đang kêu lên Ta từ dưới đất! Giờ đây ngươi bị nguyền rủa. Đất đai sẽ không còn sinh hoa màu cho ngươi nữa. Ngươi sẽ trở thành kẻ lang thang phiêu bạt khắp mặt đất.”
Từ đó, Ca-in phải ra đi, xa rời gia đình và khuất mặt Thiên Chúa về phía đông Êđen.