Đức Tin và Cuộc Gặp Gỡ Tại Pháp
Trong một lần tình cờ đọc tập truyện “Bồ câu chung mái vòm” của nhà văn Dương Thụy, tôi không khỏi ấn tượng với truyện ngắn mang tên “Giáo đường xuân”. Dù là một người ngoại đạo, tác giả đã khéo léo lột tả cuộc sống đức tin Công giáo qua những trang viết đầy cảm xúc, mang đến một góc nhìn mới mẻ về những giá trị tinh thần trong cộng đồng Công giáo.
Dương Thụy, sinh năm 1975 tại Sài Gòn, nổi tiếng với những tác phẩm viết về đời sống của người trẻ tại châu Âu, đặc biệt là những trải nghiệm của chính chị trong những năm tháng du học, tu nghiệp và công tác. Những tác phẩm của chị thường đưa người đọc đến gần hơn với khung cảnh, cuộc sống và cảm xúc của các nhân vật tại các quốc gia phương Tây.
Trong “Giáo đường xuân”, ba nhân vật chính là Phố, Lễ và Vũ đều là người Việt Nam, nhưng họ gặp nhau tại đất nước Pháp. Phố, một du học sinh, Lễ, một chủng sinh, và Vũ, một linh mục đã định cư ở Pháp gần 20 năm. Phố và Lễ đã quen nhau từ trước khi sang Pháp, khi còn là sinh viên cùng trường đại học ở Việt Nam. Mối quan hệ giữa họ có sự pha trộn giữa tình bạn và một tình cảm mơ hồ chưa được định hình rõ ràng. Vũ là linh mục mà Phố gặp lần đầu tại thánh đường Toussaints. Dù là người không theo đạo, Phố vẫn thường xuyên tham gia thánh lễ vào sáng Chúa nhật. Cô chia sẻ rằng, ở nơi đất khách quê người, cô cảm thấy cô đơn, buồn bã và áp lực. Cô hy vọng rằng, có đức tin và một tôn giáo để dựa vào sẽ giúp cô vượt qua những khó khăn đó.
Lễ, với một gia đình đầy đức tin, từ nhỏ đã được cha mẹ kỳ vọng vào con đường trở thành “người thợ của Chúa”. Cuộc gặp lại của Phố và Lễ tại Paris không chỉ là cuộc hội ngộ của hai người bạn cũ mà còn là một khoảnh khắc để họ hiểu rằng, mỗi người đã lựa chọn cho mình một con đường riêng: Phố là một du học sinh chăm chỉ theo đuổi con đường học vấn, còn Lễ thì tiếp bước theo con đường hiến dâng đời mình cho Chúa.
Mặc dù “Giáo đường xuân” chỉ là một truyện ngắn, nhưng khi đọc xong, tôi không thể không suy ngẫm về đức tin Công giáo, một đức tin sâu sắc đã ăn sâu vào đời sống của không ít giáo dân Việt Nam. Đặc biệt là hình ảnh người mẹ của Lễ, với niềm tin mãnh liệt vào con đường mà cô mong muốn con mình sẽ đi, hình ảnh đời sống thánh hiến của linh mục Vũ, hay của chủng sinh Lễ, mặc cho môi trường sống ở Pháp, một nơi đang “tục hóa” dần dần, nhưng họ vẫn kiên định, không bị cám dỗ.
Linh mục Vũ, không chỉ là một người thầy, một người phục vụ Chúa, mà còn là một nghệ sĩ tài hoa. Ông chỉ huy ca đoàn, chơi đàn piano rất hay, và những buổi giảng lễ của ông luôn khiến giáo dân Pháp say sưa lắng nghe. Những chi tiết này không thể đến từ sự tưởng tượng, mà chỉ có thể đến từ những trải nghiệm thực sự, như chính Dương Thụy đã chia sẻ: “Những truyện ngắn trong tập sách này được tôi viết sau khi đi du học về với nhiều kỷ niệm thân thương. Tôi vẫn thường mơ thấy lại những chú bồ câu đáng yêu dưới mái vòm nhà thờ yên ả...”.
Đọc “Giáo đường xuân” và nhiều tác phẩm khác trong “Bồ câu chung mái vòm”, tôi nhận thấy rằng, qua từng trang viết, Dương Thụy không chỉ gửi gắm những giá trị về chân - thiện - mỹ, mà còn thể hiện tình yêu thiêng liêng của chị đối với đất nước Pháp và châu Âu. Chị đã cho tôi và nhiều độc giả khác có cơ hội trải nghiệm, khám phá một phần cuộc sống và văn hóa qua những câu chuyện chân thật và đầy cảm hứng.
Cảm ơn nữ nhà văn Dương Thụy, người đã mang đến những trang sách quý giá và giúp tôi thêm yêu mến những giá trị tinh thần trong cuộc sống, dù ở bất kỳ nơi đâu.
Dương Thụy, sinh năm 1975 tại Sài Gòn, nổi tiếng với những tác phẩm viết về đời sống của người trẻ tại châu Âu, đặc biệt là những trải nghiệm của chính chị trong những năm tháng du học, tu nghiệp và công tác. Những tác phẩm của chị thường đưa người đọc đến gần hơn với khung cảnh, cuộc sống và cảm xúc của các nhân vật tại các quốc gia phương Tây.
Trong “Giáo đường xuân”, ba nhân vật chính là Phố, Lễ và Vũ đều là người Việt Nam, nhưng họ gặp nhau tại đất nước Pháp. Phố, một du học sinh, Lễ, một chủng sinh, và Vũ, một linh mục đã định cư ở Pháp gần 20 năm. Phố và Lễ đã quen nhau từ trước khi sang Pháp, khi còn là sinh viên cùng trường đại học ở Việt Nam. Mối quan hệ giữa họ có sự pha trộn giữa tình bạn và một tình cảm mơ hồ chưa được định hình rõ ràng. Vũ là linh mục mà Phố gặp lần đầu tại thánh đường Toussaints. Dù là người không theo đạo, Phố vẫn thường xuyên tham gia thánh lễ vào sáng Chúa nhật. Cô chia sẻ rằng, ở nơi đất khách quê người, cô cảm thấy cô đơn, buồn bã và áp lực. Cô hy vọng rằng, có đức tin và một tôn giáo để dựa vào sẽ giúp cô vượt qua những khó khăn đó.
Lễ, với một gia đình đầy đức tin, từ nhỏ đã được cha mẹ kỳ vọng vào con đường trở thành “người thợ của Chúa”. Cuộc gặp lại của Phố và Lễ tại Paris không chỉ là cuộc hội ngộ của hai người bạn cũ mà còn là một khoảnh khắc để họ hiểu rằng, mỗi người đã lựa chọn cho mình một con đường riêng: Phố là một du học sinh chăm chỉ theo đuổi con đường học vấn, còn Lễ thì tiếp bước theo con đường hiến dâng đời mình cho Chúa.
Mặc dù “Giáo đường xuân” chỉ là một truyện ngắn, nhưng khi đọc xong, tôi không thể không suy ngẫm về đức tin Công giáo, một đức tin sâu sắc đã ăn sâu vào đời sống của không ít giáo dân Việt Nam. Đặc biệt là hình ảnh người mẹ của Lễ, với niềm tin mãnh liệt vào con đường mà cô mong muốn con mình sẽ đi, hình ảnh đời sống thánh hiến của linh mục Vũ, hay của chủng sinh Lễ, mặc cho môi trường sống ở Pháp, một nơi đang “tục hóa” dần dần, nhưng họ vẫn kiên định, không bị cám dỗ.
Linh mục Vũ, không chỉ là một người thầy, một người phục vụ Chúa, mà còn là một nghệ sĩ tài hoa. Ông chỉ huy ca đoàn, chơi đàn piano rất hay, và những buổi giảng lễ của ông luôn khiến giáo dân Pháp say sưa lắng nghe. Những chi tiết này không thể đến từ sự tưởng tượng, mà chỉ có thể đến từ những trải nghiệm thực sự, như chính Dương Thụy đã chia sẻ: “Những truyện ngắn trong tập sách này được tôi viết sau khi đi du học về với nhiều kỷ niệm thân thương. Tôi vẫn thường mơ thấy lại những chú bồ câu đáng yêu dưới mái vòm nhà thờ yên ả...”.
Đọc “Giáo đường xuân” và nhiều tác phẩm khác trong “Bồ câu chung mái vòm”, tôi nhận thấy rằng, qua từng trang viết, Dương Thụy không chỉ gửi gắm những giá trị về chân - thiện - mỹ, mà còn thể hiện tình yêu thiêng liêng của chị đối với đất nước Pháp và châu Âu. Chị đã cho tôi và nhiều độc giả khác có cơ hội trải nghiệm, khám phá một phần cuộc sống và văn hóa qua những câu chuyện chân thật và đầy cảm hứng.
Cảm ơn nữ nhà văn Dương Thụy, người đã mang đến những trang sách quý giá và giúp tôi thêm yêu mến những giá trị tinh thần trong cuộc sống, dù ở bất kỳ nơi đâu.