TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Bánh Từ Trời Rơi Xuống

Sau khi ra khỏi Ai Cập, dân Do-thái đi trong sa mạc rộng lớn, chẳng thấy làng mạc, cũng không thấy ruộng vườn. Thức ăn họ mang theo đã hết sạch. Bụng ai cũng đói meo. Thế là họ bắt đầu than phiền với ông Môsê:

“Phải chi chúng tôi chết ở Ai Cập, khi còn được ngồi ăn bên nồi thịt! Ông đưa chúng tôi vào sa mạc này để chết đói hay sao?”

Ông Môsê buồn lắm, nhưng Thiên Chúa nghe thấy tất cả. Chúa phán:
“Ta sẽ cho bánh từ trời rơi xuống cho dân ăn. Mỗi ngày họ chỉ lấy đủ phần mình. Ngày thứ sáu, họ lấy gấp đôi để ngày thứ bảy nghỉ ngơi.”

Chiều hôm đó, chim cút bay đầy trại, dân có thịt để ăn. Sáng hôm sau, khi sương tan đi, trên mặt đất có những hạt nhỏ, trắng, mịn như sương muối. Dân Do-thái nhìn nhau ngạc nhiên:
“Cái gì thế nhỉ?”
Ông Môsê cười và nói:
“Đó là bánh Chúa ban cho anh em. Hãy lượm đủ ăn cho hôm nay thôi, đừng để dành đến sáng.”

Nhưng có người không nghe lời, để dành đến hôm sau, bánh bị sâu bọ và hôi thối, làm ông Môsê giận lắm.

Dân gọi thứ bánh ấy là Man-na. Nó trắng như hạt ngò và có vị ngọt như bánh tráng tẩm mật ong. Ngon tuyệt!

Từ đó, mỗi sáng dân ra ngoài trại lượm man-na ăn, suốt 40 năm, cho đến khi họ đến được đất hứa Ca-na-an.

Ông Môsê còn dặn ông A-ha-ron lấy một bình đựng đầy man-na, để trước Hòm Bia Thiên Chúa, làm kỷ niệm cho con cháu biết ơn Chúa đã nuôi dân trong sa mạc.
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục