Bé gái, hãy chỗi dậy
Chiều hôm ấy, khi Đức Giêsu vừa trở lại từ bên kia hồ, một đám đông đã chờ sẵn để đón Người. Trong số đó, có một người đàn ông ăn mặc trang trọng, gương mặt đầy lo lắng. Đó là Giarô, một vị thủ lãnh hội đường – người được dân chúng kính trọng.
Ông quỳ xuống dưới chân Đức Giêsu, không màng đến thể diện:
– Thưa Thầy, con gái tôi đang hấp hối. Xin Thầy đến đặt tay trên cháu, để nó được sống!
Đức Giêsu không do dự. Người đi với ông, giữa đám đông chen lấn, náo động. Nhưng rồi có người từ nhà ông chạy đến, giọng nghẹn ngào:
– Con gái ông chết rồi. Đừng làm phiền Thầy nữa.
Mọi hy vọng vỡ vụn. Giarô sững sờ.
Nhưng Đức Giêsu quay sang ông, ánh mắt bình thản và đầy quyền uy:
– Ông đừng sợ. Chỉ cần tin thôi.
Họ tiếp tục đi. Đến nhà, người ta đang khóc lóc, than vãn, như mọi đám tang xưa nay. Nhưng Đức Giêsu nói:
– Đừng khóc. Con bé không chết đâu, nó chỉ ngủ thôi.
Người ta cười nhạo Người – vì họ biết rõ con bé đã chết. Nhưng Người đưa tất cả ra ngoài, chỉ cho cha mẹ em và ba môn đệ thân tín (Phêrô, Giacôbê và Gioan) vào trong phòng.
Cô bé nằm bất động, gương mặt hồn nhiên như đang ngủ thật.
Đức Giêsu nắm tay em, rồi dịu dàng gọi:
– Talitha koum – nghĩa là: “Này bé gái, Thầy truyền cho con: hãy chỗi dậy!”
Và ngay lập tức, em mở mắt, ngồi dậy, rồi bước đi như chưa hề chết. Cha mẹ em kinh ngạc tột độ, nước mắt họ trào ra – lần này không phải vì mất mát, mà vì mừng vui và biết ơn khôn xiết.
Đức Giêsu nhẹ nhàng dặn họ không được loan tin này – và nói:
– Hãy cho con bé ăn gì đó.
Một lời căn dặn nhỏ, đơn sơ – nhưng cũng là dấu cho thấy: em thực sự đang sống. Một sự sống mới – được ban từ quyền năng và lòng thương xót của Thiên Chúa.
Khi mọi người bảo: “Đã quá muộn.” – Chúa Giêsu nói: “Đừng sợ, chỉ cần tin.”
Và chính trong những lúc tưởng chừng tuyệt vọng nhất, Người cho sự sống bừng lên lại – bằng lời gọi dịu dàng và quyền năng: “Bé gái, hãy chỗi dậy!”
Ông quỳ xuống dưới chân Đức Giêsu, không màng đến thể diện:
– Thưa Thầy, con gái tôi đang hấp hối. Xin Thầy đến đặt tay trên cháu, để nó được sống!
Đức Giêsu không do dự. Người đi với ông, giữa đám đông chen lấn, náo động. Nhưng rồi có người từ nhà ông chạy đến, giọng nghẹn ngào:
– Con gái ông chết rồi. Đừng làm phiền Thầy nữa.
Mọi hy vọng vỡ vụn. Giarô sững sờ.
Nhưng Đức Giêsu quay sang ông, ánh mắt bình thản và đầy quyền uy:
– Ông đừng sợ. Chỉ cần tin thôi.
Họ tiếp tục đi. Đến nhà, người ta đang khóc lóc, than vãn, như mọi đám tang xưa nay. Nhưng Đức Giêsu nói:
– Đừng khóc. Con bé không chết đâu, nó chỉ ngủ thôi.
Người ta cười nhạo Người – vì họ biết rõ con bé đã chết. Nhưng Người đưa tất cả ra ngoài, chỉ cho cha mẹ em và ba môn đệ thân tín (Phêrô, Giacôbê và Gioan) vào trong phòng.
Cô bé nằm bất động, gương mặt hồn nhiên như đang ngủ thật.
Đức Giêsu nắm tay em, rồi dịu dàng gọi:
– Talitha koum – nghĩa là: “Này bé gái, Thầy truyền cho con: hãy chỗi dậy!”
Và ngay lập tức, em mở mắt, ngồi dậy, rồi bước đi như chưa hề chết. Cha mẹ em kinh ngạc tột độ, nước mắt họ trào ra – lần này không phải vì mất mát, mà vì mừng vui và biết ơn khôn xiết.
Đức Giêsu nhẹ nhàng dặn họ không được loan tin này – và nói:
– Hãy cho con bé ăn gì đó.
Một lời căn dặn nhỏ, đơn sơ – nhưng cũng là dấu cho thấy: em thực sự đang sống. Một sự sống mới – được ban từ quyền năng và lòng thương xót của Thiên Chúa.
Khi mọi người bảo: “Đã quá muộn.” – Chúa Giêsu nói: “Đừng sợ, chỉ cần tin.”
Và chính trong những lúc tưởng chừng tuyệt vọng nhất, Người cho sự sống bừng lên lại – bằng lời gọi dịu dàng và quyền năng: “Bé gái, hãy chỗi dậy!”