Biển Đỏ Rẽ Đôi
Sau khi dân Do-thái rời khỏi Ai Cập, mọi người rất vui. Họ nghĩ: “Chúng ta được tự do rồi!” Nhưng ở Ai Cập, vua Pha-ra-ô bỗng đổi ý:
“Ta thật dại dột! Sao ta lại thả bọn nô lệ đi? Ai sẽ làm việc cho ta đây?”
Vua liền cho lính lấy 600 chiến xa đẹp nhất cùng nhiều binh lính mạnh mẽ đuổi theo dân Do-thái. Khi dân Do-thái đang cắm trại bên bờ biển, họ nhìn thấy quân lính Ai Cập tiến lại gần, bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa ầm ầm! Ai nấy sợ xanh mặt và kêu lên:
“Ôi Môsê! Sao ông đưa chúng tôi ra đây để chết trong sa mạc? Giá mà chúng tôi ở lại làm nô lệ thì hơn!”
Nhưng ông Môsê bình tĩnh nói:
“Đừng sợ! Hãy tin Chúa! Hôm nay Chúa sẽ cứu chúng ta. Người Ai Cập các bạn thấy hôm nay, sẽ không còn thấy nữa!”
Đêm đó, Chúa làm điều kỳ diệu: cột mây từ trước mặt dân chuyển ra sau lưng, ngăn quân Ai Cập lại. Phía người Ai Cập thì tối mịt, phía dân Do-thái thì sáng rực!
Rồi ông Môsê giơ tay trên mặt biển. Một cơn gió mạnh thổi suốt đêm, nước biển tách ra làm đôi, để lộ con đường khô ráo ngay giữa biển. Dân Do-thái vui mừng bước đi, hai bên là tường nước sừng sững!
Quân Ai Cập đuổi theo, nhưng bánh xe chiến xa bị kẹt cứng, chúng hoảng sợ kêu lên:
“Thiên Chúa đang giúp dân Do-thái! Chúng ta phải bỏ chạy thôi!”
Nhưng đã muộn! Chúa bảo ông Môsê:
“Hãy giơ tay trên biển lần nữa.”
Ông Môsê làm theo. Nước biển ập xuống! Tất cả quân lính, xe ngựa của vua Pha-ra-ô bị nhấn chìm. Không một ai thoát!
Còn dân Do-thái thì an toàn bên kia bờ. Họ nhảy múa, hát ca, tạ ơn Chúa vì đã cứu họ thoát khỏi Ai Cập.
“Ta thật dại dột! Sao ta lại thả bọn nô lệ đi? Ai sẽ làm việc cho ta đây?”
Vua liền cho lính lấy 600 chiến xa đẹp nhất cùng nhiều binh lính mạnh mẽ đuổi theo dân Do-thái. Khi dân Do-thái đang cắm trại bên bờ biển, họ nhìn thấy quân lính Ai Cập tiến lại gần, bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa ầm ầm! Ai nấy sợ xanh mặt và kêu lên:
“Ôi Môsê! Sao ông đưa chúng tôi ra đây để chết trong sa mạc? Giá mà chúng tôi ở lại làm nô lệ thì hơn!”
Nhưng ông Môsê bình tĩnh nói:
“Đừng sợ! Hãy tin Chúa! Hôm nay Chúa sẽ cứu chúng ta. Người Ai Cập các bạn thấy hôm nay, sẽ không còn thấy nữa!”
Đêm đó, Chúa làm điều kỳ diệu: cột mây từ trước mặt dân chuyển ra sau lưng, ngăn quân Ai Cập lại. Phía người Ai Cập thì tối mịt, phía dân Do-thái thì sáng rực!
Rồi ông Môsê giơ tay trên mặt biển. Một cơn gió mạnh thổi suốt đêm, nước biển tách ra làm đôi, để lộ con đường khô ráo ngay giữa biển. Dân Do-thái vui mừng bước đi, hai bên là tường nước sừng sững!
Quân Ai Cập đuổi theo, nhưng bánh xe chiến xa bị kẹt cứng, chúng hoảng sợ kêu lên:
“Thiên Chúa đang giúp dân Do-thái! Chúng ta phải bỏ chạy thôi!”
Nhưng đã muộn! Chúa bảo ông Môsê:
“Hãy giơ tay trên biển lần nữa.”
Ông Môsê làm theo. Nước biển ập xuống! Tất cả quân lính, xe ngựa của vua Pha-ra-ô bị nhấn chìm. Không một ai thoát!
Còn dân Do-thái thì an toàn bên kia bờ. Họ nhảy múa, hát ca, tạ ơn Chúa vì đã cứu họ thoát khỏi Ai Cập.