Cái Áo Đức Mẹ Và Cái Chết Bình An
Cha Bách, một linh mục Dòng Tên, đã kể lại câu chuyện cảm động này mà chính ngài được chứng kiến.
Trong một ký túc xá của trường trung học Công giáo tại Pháp, vào một buổi tối, thầy giám thị đi kiểm tra xem các học sinh đã đi ngủ chưa. Khi đến giường của một em 15 tuổi, thầy thấy em vẫn còn quỳ gối, chắp tay cầu nguyện.
Ngạc nhiên, thầy hỏi:
“Sao con chưa ngủ? Giờ này còn quỳ đọc kinh làm gì?”
Em trả lời với giọng lo lắng:
“Thưa thầy, chiều nay con đưa áo Đức Mẹ cho bác gác cổng khâu lại vì bị đứt. Nhưng bác chưa trả cho con. Con sợ đêm nay nếu con chết bất ngờ mà không có áo Đức Mẹ trên người, con sẽ khốn khổ. Con xin thầy lấy áo về giúp con với, kẻo con không dám ngủ.”
Thầy giám thị dịu dàng khuyên:
“Con hãy phó thác cho Đức Mẹ, rồi ngủ yên tâm. Sáng mai con lấy áo cũng được.”
Nhưng em bé òa khóc, năn nỉ:
“Con không an tâm nếu đêm nay không có áo Đức Mẹ.”
Cảm động trước lòng yêu mến và sự trông cậy của em, thầy liền ra cổng xin áo về. Khi cầm chiếc áo Đức Mẹ trao lại, em vui mừng khôn xiết, ôm áo vào ngực, hôn kính, quàng lên cổ, rồi đọc một kinh dâng mình cho Đức Mẹ trước khi lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên. Thầy giám thị đi đánh thức học sinh, đến giường em thì thấy em nằm bình yên, khuôn mặt tươi sáng như đang mỉm cười. Nhưng khi chạm vào, thầy hoảng hốt: em đã lạnh ngắt – em đã qua đời trong đêm. Điều kỳ lạ là đôi tay em vẫn ôm chặt áo Đức Mẹ trên ngực.
Không ai nghi ngờ rằng Đức Mẹ đã báo trước cho em biết giờ chết và ban cho em một ơn lành lớn lao: ra đi trong bình an, với áo Đức Mẹ trên mình như dấu chỉ thuộc trọn về Người.
Trong một ký túc xá của trường trung học Công giáo tại Pháp, vào một buổi tối, thầy giám thị đi kiểm tra xem các học sinh đã đi ngủ chưa. Khi đến giường của một em 15 tuổi, thầy thấy em vẫn còn quỳ gối, chắp tay cầu nguyện.
Ngạc nhiên, thầy hỏi:
“Sao con chưa ngủ? Giờ này còn quỳ đọc kinh làm gì?”
Em trả lời với giọng lo lắng:
“Thưa thầy, chiều nay con đưa áo Đức Mẹ cho bác gác cổng khâu lại vì bị đứt. Nhưng bác chưa trả cho con. Con sợ đêm nay nếu con chết bất ngờ mà không có áo Đức Mẹ trên người, con sẽ khốn khổ. Con xin thầy lấy áo về giúp con với, kẻo con không dám ngủ.”
Thầy giám thị dịu dàng khuyên:
“Con hãy phó thác cho Đức Mẹ, rồi ngủ yên tâm. Sáng mai con lấy áo cũng được.”
Nhưng em bé òa khóc, năn nỉ:
“Con không an tâm nếu đêm nay không có áo Đức Mẹ.”
Cảm động trước lòng yêu mến và sự trông cậy của em, thầy liền ra cổng xin áo về. Khi cầm chiếc áo Đức Mẹ trao lại, em vui mừng khôn xiết, ôm áo vào ngực, hôn kính, quàng lên cổ, rồi đọc một kinh dâng mình cho Đức Mẹ trước khi lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên. Thầy giám thị đi đánh thức học sinh, đến giường em thì thấy em nằm bình yên, khuôn mặt tươi sáng như đang mỉm cười. Nhưng khi chạm vào, thầy hoảng hốt: em đã lạnh ngắt – em đã qua đời trong đêm. Điều kỳ lạ là đôi tay em vẫn ôm chặt áo Đức Mẹ trên ngực.
Không ai nghi ngờ rằng Đức Mẹ đã báo trước cho em biết giờ chết và ban cho em một ơn lành lớn lao: ra đi trong bình an, với áo Đức Mẹ trên mình như dấu chỉ thuộc trọn về Người.