Cha Xứ Dở...
Bà Quản Vân khóc nấc lên sau khi nghe anh kể chuyện. Ông Vân buông tiếng thở dài nặng trĩu, cúi gằm mặt xuống như muốn tránh ánh mắt của anh. Anh nhìn họ, cố gắng trao ánh mắt yêu thương, cảm thông – nhưng trong sâu thẳm, anh thấy mình bất lực. Tất cả những kiến thức mục vụ, những kỹ năng an ủi mà anh từng học giờ đây trở nên rỗng tuếch.
Ngoài sân, nắng trưa trải vàng trên từng phiến lá. Gió nhởn nhơ cuốn đám lá khô bay tả tơi. Văn phòng nhà xứ chỉ có ba người ngồi lặng thinh như tượng đá: anh và hai vợ chồng già, mỗi người theo đuổi một nỗi niềm riêng, cùng chia sẻ một tâm trạng: bất lực.
Những ngày đầu rực rỡ lý tưởng
Ngày mới ra trường, vừa lãnh chức linh mục, anh tràn đầy nhiệt huyết. Anh tin rằng với niềm tin nơi Thiên Chúa, không gì là không thể. Giáo xứ anh được gửi đến nằm ở vùng kinh tế mới – một nơi còn nhiều tiềm năng bị bỏ quên. Với con mắt của một người học xã hội học, anh nhìn thấy cả ánh sáng lẫn bóng tối nơi đây, và lòng anh bừng lên bao hoài bão, kế hoạch.
Nhưng rồi hai năm đầu đã đủ cho lý tưởng của anh va đập vào thực tế. Anh nghiệm ra rằng khoảng cách giữa ước mơ và hiện thực không thể thu ngắn chỉ bằng sức người. Một bài học đắt giá!
Người ta gọi anh là “cha xứ lập dị”. Anh mỉm cười đón nhận.
Ngày nhận xứ, anh được dẫn đi chào các vị chức sắc địa phương. Anh tưởng chỉ là những lời thăm hỏi xã giao, những cái bắt tay. Nhưng rồi người ta đòi… mâm cỗ. Người ta gọi đó là “biết điều”. Anh nghe cả những lời rỉ tai: “Muốn được việc thì phải biết đi đêm!” Anh hiểu ngay, và anh chọn từ chối. Bởi nếu chấp nhận thỏa hiệp, anh sẽ góp phần tô thêm bóng tối cho xã hội vốn đã quá nhiều góc khuất. Anh thà mang tiếng “ngây thơ”, còn hơn đánh đổi lý tưởng bằng sự thỏa hiệp.
Những người bạn nhỏ và nỗi đau lớn
Anh mở rộng cửa nhà xứ cho lũ trẻ. Phòng anh trở thành nơi tụ tập vui nhộn, tiếng cười vang khắp sân. Người lớn bảo: “Cha xì-tin quá, chẳng có mực thước gì cả!” Anh mặc kệ. Vì anh tin trẻ em là tương lai của Giáo Hội.
Nhưng rồi, anh lại bất lực. Anh thấy bọn trẻ lớn lên giữa cơn lốc văn hóa số. Nhiều đứa đến nhà xứ chỉ để… dùng wifi, cắm mặt vào điện thoại, quên hết xung quanh. Anh nhận ra: những viên kẹo ngọt, những câu chuyện đẹp không thắng nổi thế giới ảo.
Anh bất lực hơn nữa khi đối diện những cô bé chưa kịp sống thời thiếu nữ đã mang dáng vẻ của một thiếu phụ. Có người bảo anh phải “phạt vạ”, để giữ nề nếp. Nhưng anh không thể. Anh tin rằng vòng tay của linh mục không được phép khép lại trước những lỡ lầm. Anh biết, nghiêm cấm và răn đe không còn là giải pháp duy nhất để giữ đạo nghĩa. Điều anh tìm kiếm là một Giáo Hội bao dung và nhân ái hơn.
Câu chuyện của hôm nay
Con gái bà Quản Vân “lỡ dại”. Nó tìm đến anh, run rẩy xin giúp. Anh là người phải báo tin cho cha mẹ nó, là người đứng ra thu xếp, là người làm phép cưới cho hai đứa nhỏ. Đám cưới trong nhà thờ trở thành đề tài cho bao lời dị nghị:
“Có bầu to thế mà vẫn làm lễ trong nhà thờ? Cha dễ dãi quá!”
Anh chẳng bận tâm. Bởi anh hiểu: điều đáng sợ không phải là chiếc bụng phình to, mà là trái tim bị khước từ, là sự sống bị chối bỏ. Anh đã thấy quá nhiều cô gái chọn phá thai để giữ thể diện. Anh không muốn thêm một linh hồn bị hủy diệt vì sự lạnh lùng của luật lệ.
Một mục tử dở… nhưng thấm mùi chiên
Càng va chạm thực tế, anh càng thấy mình bất lực. Những gì học được trong sách vở nhiều khi vô nghĩa trước nước mắt con người. Anh tự nhận mình là một cha xứ dở – vì anh không chịu ngồi yên trong vòng an toàn, không chấp nhận trở thành một bức tượng đạo mạo. Anh chọn bước vào những vùng xám, chấp nhận va đập, chấp nhận bị hiểu lầm, để ở gần những ai cần được yêu thương.
“Nếu đã phải là một cha xứ dở, thì xin cho tôi được làm một mục tử… thấm mùi của chiên.”
Ngoài sân, nắng trưa trải vàng trên từng phiến lá. Gió nhởn nhơ cuốn đám lá khô bay tả tơi. Văn phòng nhà xứ chỉ có ba người ngồi lặng thinh như tượng đá: anh và hai vợ chồng già, mỗi người theo đuổi một nỗi niềm riêng, cùng chia sẻ một tâm trạng: bất lực.
Những ngày đầu rực rỡ lý tưởng
Ngày mới ra trường, vừa lãnh chức linh mục, anh tràn đầy nhiệt huyết. Anh tin rằng với niềm tin nơi Thiên Chúa, không gì là không thể. Giáo xứ anh được gửi đến nằm ở vùng kinh tế mới – một nơi còn nhiều tiềm năng bị bỏ quên. Với con mắt của một người học xã hội học, anh nhìn thấy cả ánh sáng lẫn bóng tối nơi đây, và lòng anh bừng lên bao hoài bão, kế hoạch.
Nhưng rồi hai năm đầu đã đủ cho lý tưởng của anh va đập vào thực tế. Anh nghiệm ra rằng khoảng cách giữa ước mơ và hiện thực không thể thu ngắn chỉ bằng sức người. Một bài học đắt giá!
Người ta gọi anh là “cha xứ lập dị”. Anh mỉm cười đón nhận.
Ngày nhận xứ, anh được dẫn đi chào các vị chức sắc địa phương. Anh tưởng chỉ là những lời thăm hỏi xã giao, những cái bắt tay. Nhưng rồi người ta đòi… mâm cỗ. Người ta gọi đó là “biết điều”. Anh nghe cả những lời rỉ tai: “Muốn được việc thì phải biết đi đêm!” Anh hiểu ngay, và anh chọn từ chối. Bởi nếu chấp nhận thỏa hiệp, anh sẽ góp phần tô thêm bóng tối cho xã hội vốn đã quá nhiều góc khuất. Anh thà mang tiếng “ngây thơ”, còn hơn đánh đổi lý tưởng bằng sự thỏa hiệp.
Những người bạn nhỏ và nỗi đau lớn
Anh mở rộng cửa nhà xứ cho lũ trẻ. Phòng anh trở thành nơi tụ tập vui nhộn, tiếng cười vang khắp sân. Người lớn bảo: “Cha xì-tin quá, chẳng có mực thước gì cả!” Anh mặc kệ. Vì anh tin trẻ em là tương lai của Giáo Hội.
Nhưng rồi, anh lại bất lực. Anh thấy bọn trẻ lớn lên giữa cơn lốc văn hóa số. Nhiều đứa đến nhà xứ chỉ để… dùng wifi, cắm mặt vào điện thoại, quên hết xung quanh. Anh nhận ra: những viên kẹo ngọt, những câu chuyện đẹp không thắng nổi thế giới ảo.
Anh bất lực hơn nữa khi đối diện những cô bé chưa kịp sống thời thiếu nữ đã mang dáng vẻ của một thiếu phụ. Có người bảo anh phải “phạt vạ”, để giữ nề nếp. Nhưng anh không thể. Anh tin rằng vòng tay của linh mục không được phép khép lại trước những lỡ lầm. Anh biết, nghiêm cấm và răn đe không còn là giải pháp duy nhất để giữ đạo nghĩa. Điều anh tìm kiếm là một Giáo Hội bao dung và nhân ái hơn.
Câu chuyện của hôm nay
Con gái bà Quản Vân “lỡ dại”. Nó tìm đến anh, run rẩy xin giúp. Anh là người phải báo tin cho cha mẹ nó, là người đứng ra thu xếp, là người làm phép cưới cho hai đứa nhỏ. Đám cưới trong nhà thờ trở thành đề tài cho bao lời dị nghị:
“Có bầu to thế mà vẫn làm lễ trong nhà thờ? Cha dễ dãi quá!”
Anh chẳng bận tâm. Bởi anh hiểu: điều đáng sợ không phải là chiếc bụng phình to, mà là trái tim bị khước từ, là sự sống bị chối bỏ. Anh đã thấy quá nhiều cô gái chọn phá thai để giữ thể diện. Anh không muốn thêm một linh hồn bị hủy diệt vì sự lạnh lùng của luật lệ.
Một mục tử dở… nhưng thấm mùi chiên
Càng va chạm thực tế, anh càng thấy mình bất lực. Những gì học được trong sách vở nhiều khi vô nghĩa trước nước mắt con người. Anh tự nhận mình là một cha xứ dở – vì anh không chịu ngồi yên trong vòng an toàn, không chấp nhận trở thành một bức tượng đạo mạo. Anh chọn bước vào những vùng xám, chấp nhận va đập, chấp nhận bị hiểu lầm, để ở gần những ai cần được yêu thương.
“Nếu đã phải là một cha xứ dở, thì xin cho tôi được làm một mục tử… thấm mùi của chiên.”