Chú Lừa Biết Nói
(Dựa theo sách Dân số chương 22-24)
Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua tên là Ba-lác, cai trị xứ Mô-áp. Một hôm, ông nghe tin dân Ít-ra-en đông như kiến, đang đóng trại gần biên giới. Ông lo quá, nghĩ thầm:
“Trời ơi! Dân này mạnh quá, lỡ họ đánh chiếm xứ ta thì sao? Ta phải tìm cách ngăn chặn thôi!”
Ông vua liền sai sứ giả đến mời một nhà tiên tri nổi tiếng tên là Bi-lơ-am. Vua nhắn:
“Xin ông đến nguyền rủa dân Ít-ra-en cho tôi. Ai được ông chúc thì được phúc, ai bị ông nguyền thì tiêu tùng!”
Các sứ giả mang quà cáp đến gặp Bi-lơ-am. Nhưng ông nói:
“Đêm nay, tôi phải hỏi ý Thiên Chúa trước.”
Đêm ấy, Thiên Chúa phán:
“Đừng đi! Dân ấy được Ta chúc phúc rồi, không ai được nguyền rủa.”
Bi-lơ-am nghe lời và từ chối. Nhưng vua Ba-lác không bỏ cuộc, gửi thêm đoàn sứ giả sang, hứa thưởng vàng bạc đầy nhà. Bi-lơ-am trả lời:
“Vàng bạc nhiều cũng không dám trái lệnh Thiên Chúa. Nhưng để tôi hỏi lại Ngài xem sao.”
Đêm đó, Thiên Chúa cho phép ông đi, nhưng căn dặn:
“Đi thì đi, nhưng chỉ được nói điều Ta bảo!”
Sáng hôm sau, Bi-lơ-am hí hửng lên đường, cưỡi chú lừa thân thiết. Nhưng trên đường, chuyện kỳ lạ xảy ra...
Chú lừa thấy thiên sứ!
Thiên Chúa sai một thiên sứ cầm gươm sáng loáng đứng chặn đường. Ông Bi-lơ-am không thấy, nhưng chú lừa thấy rõ. Nó sợ quá, rẽ vào đồng, khiến ông Bi-lơ-am tức điên, quất cho một roi!
Thiên sứ lại đứng ở lối hẹp, chú lừa nép vào tường, ép chân ông đau điếng! Ông quát ầm lên, đánh thêm lần nữa!
Đến chỗ chật không còn lối đi, chú lừa chịu hết nổi, nằm bẹp xuống đất. Ông Bi-lơ-am tức tối, đánh thêm lần thứ ba.
Bất ngờ, Thiên Chúa cho chú lừa mở miệng nói tiếng người:
“Này ông! Tôi làm gì sai mà ông đánh tôi ba lần?”
Ông Bi-lơ-am, tức quá, không hề ngạc nhiên, đáp lại luôn:
“Mày làm tao mất mặt! Tao mà có gươm, tao giết mày rồi!”
Chú lừa điềm tĩnh:
“Ông cưỡi tôi bao nhiêu năm nay, tôi có làm vậy bao giờ chưa?”
“Ờ… chưa…” – Ông ấp úng.
Lúc đó, Thiên Chúa mở mắt cho Bi-lơ-am thấy thiên sứ đứng sừng sững với gươm sáng chói. Ông sợ quá, quỳ sấp xuống đất. Thiên sứ nói:
“Nếu con lừa không né, ngươi đã chết rồi! Đi tiếp đi, nhưng nhớ: chỉ nói điều Thiên Chúa dạy.”
Chúc lành thay vì nguyền rủa
Cuối cùng, Bi-lơ-am gặp vua Ba-lác. Vua đưa ông lên núi nhìn thấy trại Ít-ra-en và nói:
“Nguyền rủa chúng đi!”
Nhưng mỗi lần mở miệng, Bi-lơ-am chỉ nói lời chúc lành:
“Dân này được Thiên Chúa chúc phúc, ai dám nguyền rủa họ?”
Vua tức giận:
“Ta thuê ông nguyền rủa kẻ thù, sao ông lại chúc phúc?”
Bi-lơ-am bình thản:
“Tôi chỉ nói điều Thiên Chúa dạy thôi!”
Thế là ông Bi-lơ-am trở về, còn vua Ba-lác chỉ biết thở dài thất vọng.
Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua tên là Ba-lác, cai trị xứ Mô-áp. Một hôm, ông nghe tin dân Ít-ra-en đông như kiến, đang đóng trại gần biên giới. Ông lo quá, nghĩ thầm:
“Trời ơi! Dân này mạnh quá, lỡ họ đánh chiếm xứ ta thì sao? Ta phải tìm cách ngăn chặn thôi!”
Ông vua liền sai sứ giả đến mời một nhà tiên tri nổi tiếng tên là Bi-lơ-am. Vua nhắn:
“Xin ông đến nguyền rủa dân Ít-ra-en cho tôi. Ai được ông chúc thì được phúc, ai bị ông nguyền thì tiêu tùng!”
Các sứ giả mang quà cáp đến gặp Bi-lơ-am. Nhưng ông nói:
“Đêm nay, tôi phải hỏi ý Thiên Chúa trước.”
Đêm ấy, Thiên Chúa phán:
“Đừng đi! Dân ấy được Ta chúc phúc rồi, không ai được nguyền rủa.”
Bi-lơ-am nghe lời và từ chối. Nhưng vua Ba-lác không bỏ cuộc, gửi thêm đoàn sứ giả sang, hứa thưởng vàng bạc đầy nhà. Bi-lơ-am trả lời:
“Vàng bạc nhiều cũng không dám trái lệnh Thiên Chúa. Nhưng để tôi hỏi lại Ngài xem sao.”
Đêm đó, Thiên Chúa cho phép ông đi, nhưng căn dặn:
“Đi thì đi, nhưng chỉ được nói điều Ta bảo!”
Sáng hôm sau, Bi-lơ-am hí hửng lên đường, cưỡi chú lừa thân thiết. Nhưng trên đường, chuyện kỳ lạ xảy ra...
Chú lừa thấy thiên sứ!
Thiên Chúa sai một thiên sứ cầm gươm sáng loáng đứng chặn đường. Ông Bi-lơ-am không thấy, nhưng chú lừa thấy rõ. Nó sợ quá, rẽ vào đồng, khiến ông Bi-lơ-am tức điên, quất cho một roi!
Thiên sứ lại đứng ở lối hẹp, chú lừa nép vào tường, ép chân ông đau điếng! Ông quát ầm lên, đánh thêm lần nữa!
Đến chỗ chật không còn lối đi, chú lừa chịu hết nổi, nằm bẹp xuống đất. Ông Bi-lơ-am tức tối, đánh thêm lần thứ ba.
Bất ngờ, Thiên Chúa cho chú lừa mở miệng nói tiếng người:
“Này ông! Tôi làm gì sai mà ông đánh tôi ba lần?”
Ông Bi-lơ-am, tức quá, không hề ngạc nhiên, đáp lại luôn:
“Mày làm tao mất mặt! Tao mà có gươm, tao giết mày rồi!”
Chú lừa điềm tĩnh:
“Ông cưỡi tôi bao nhiêu năm nay, tôi có làm vậy bao giờ chưa?”
“Ờ… chưa…” – Ông ấp úng.
Lúc đó, Thiên Chúa mở mắt cho Bi-lơ-am thấy thiên sứ đứng sừng sững với gươm sáng chói. Ông sợ quá, quỳ sấp xuống đất. Thiên sứ nói:
“Nếu con lừa không né, ngươi đã chết rồi! Đi tiếp đi, nhưng nhớ: chỉ nói điều Thiên Chúa dạy.”
Chúc lành thay vì nguyền rủa
Cuối cùng, Bi-lơ-am gặp vua Ba-lác. Vua đưa ông lên núi nhìn thấy trại Ít-ra-en và nói:
“Nguyền rủa chúng đi!”
Nhưng mỗi lần mở miệng, Bi-lơ-am chỉ nói lời chúc lành:
“Dân này được Thiên Chúa chúc phúc, ai dám nguyền rủa họ?”
Vua tức giận:
“Ta thuê ông nguyền rủa kẻ thù, sao ông lại chúc phúc?”
Bi-lơ-am bình thản:
“Tôi chỉ nói điều Thiên Chúa dạy thôi!”
Thế là ông Bi-lơ-am trở về, còn vua Ba-lác chỉ biết thở dài thất vọng.