Đức Giêsu chữa người bị bại tay trong ngày sa-bát
Trời sáng trong. Một buổi sáng ngày sa-bát, Đức Giêsu bước vào hội đường. Người ta đã chờ Người từ sớm – có người mong được nghe lời giảng dạy, có người tìm xem liệu Người có vi phạm luật sa-bát không.
Ngồi trong góc hội đường hôm đó là một người đàn ông lặng lẽ, với một bàn tay bị teo bại từ lâu. Không ai để ý đến ông, cũng chẳng ai quan tâm – ngoài Đức Giêsu.
Một số kinh sư và người Pha-ri-sêu dõi theo Người, mắt soi xét, lòng đầy nghi ngờ. Họ nghĩ thầm: "Liệu Người có chữa bệnh vào ngày sa-bát không?"
Đức Giêsu biết rõ lòng họ. Người gọi người bại tay ra giữa hội đường. Mọi ánh mắt đổ dồn về ông. Không khí như căng ra.
Rồi Đức Giêsu hỏi:
– Ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ? Cứu sống hay giết chết?
Cả hội đường im lặng. Không ai trả lời. Nhưng im lặng ấy lại vang vọng sự cứng cỏi.
Đức Giêsu nhìn khắp lượt, ánh mắt đầy buồn bã và giận vì sự chai đá trong lòng họ. Rồi Người quay sang người bại tay:
– Hãy giơ tay ra.
Người ấy do dự, nhưng rồi tin tưởng. Ông giơ cánh tay bị teo lại – và ngay lập tức, nó trở lại bình thường, mạnh mẽ như tay kia.
Cả hội đường sững sờ. Một phép lạ đã xảy ra – rõ ràng, ngay trước mắt.
Nhưng thay vì vui mừng, những người Pha-ri-sêu và kinh sư lại nổi giận. Họ ra ngoài, bắt đầu bàn bạc với phe Hêrôđê để tìm cách hại Đức Giêsu.
Họ quên mất một điều: Ngày sa-bát là để sống, để yêu thương – chứ không phải để rình mò, xét đoán và giết hại lòng nhân.
Ngồi trong góc hội đường hôm đó là một người đàn ông lặng lẽ, với một bàn tay bị teo bại từ lâu. Không ai để ý đến ông, cũng chẳng ai quan tâm – ngoài Đức Giêsu.
Một số kinh sư và người Pha-ri-sêu dõi theo Người, mắt soi xét, lòng đầy nghi ngờ. Họ nghĩ thầm: "Liệu Người có chữa bệnh vào ngày sa-bát không?"
Đức Giêsu biết rõ lòng họ. Người gọi người bại tay ra giữa hội đường. Mọi ánh mắt đổ dồn về ông. Không khí như căng ra.
Rồi Đức Giêsu hỏi:
– Ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ? Cứu sống hay giết chết?
Cả hội đường im lặng. Không ai trả lời. Nhưng im lặng ấy lại vang vọng sự cứng cỏi.
Đức Giêsu nhìn khắp lượt, ánh mắt đầy buồn bã và giận vì sự chai đá trong lòng họ. Rồi Người quay sang người bại tay:
– Hãy giơ tay ra.
Người ấy do dự, nhưng rồi tin tưởng. Ông giơ cánh tay bị teo lại – và ngay lập tức, nó trở lại bình thường, mạnh mẽ như tay kia.
Cả hội đường sững sờ. Một phép lạ đã xảy ra – rõ ràng, ngay trước mắt.
Nhưng thay vì vui mừng, những người Pha-ri-sêu và kinh sư lại nổi giận. Họ ra ngoài, bắt đầu bàn bạc với phe Hêrôđê để tìm cách hại Đức Giêsu.
Họ quên mất một điều: Ngày sa-bát là để sống, để yêu thương – chứ không phải để rình mò, xét đoán và giết hại lòng nhân.