Đức Giêsu chữa hai người mù
Chiều buông xuống trên các con đường bụi mờ xứ Galilê. Đức Giêsu vừa rời khỏi một ngôi nhà, thì hai người mù xuất hiện. Họ không nhìn thấy gì – nhưng họ đã nghe rất nhiều. Nghe về Người đã chữa lành kẻ bại liệt, cho kẻ phong hủi được sạch, gọi người chết sống lại.
Hai người lần dò bước theo, vừa đi vừa lớn tiếng van xin:
– Lạy Con vua Đavít, xin thương xót chúng tôi!
Đức Giêsu vẫn tiếp tục đi, dường như chưa đáp lại. Nhưng hai người không bỏ cuộc. Họ theo Người vào tận trong nhà, dù mỗi bước đi là một thử thách giữa bóng tối.
Khi ở trong nhà, Đức Giêsu quay lại, nhìn về phía họ – dẫu họ không thấy được ánh mắt Người, nhưng giọng nói của Người vang lên, rõ ràng và đầy nhân từ:
– Các anh có tin rằng tôi có thể làm được điều này không?
Hai người mù không do dự. Họ đáp dứt khoát:
– Thưa Thầy, chúng tôi tin.
Rồi Đức Giêsu đưa tay chạm vào mắt họ, và nói:
– Theo như lòng tin của các anh, điều đó sẽ được thực hiện.
Ngay lập tức, đôi mắt họ sáng lên. Họ nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy Người đầu tiên – Đấng họ tin tưởng khi vẫn còn trong bóng tối.
Đức Giêsu dặn họ:
– Hãy coi chừng, đừng nói cho ai biết.
Nhưng lòng vui mừng quá lớn. Họ đi khắp nơi, loan truyền danh tiếng của Người, không giữ nổi niềm vui ấy cho riêng mình.
Họ đã bước đi trong bóng tối, chỉ nhờ vào niềm tin – và chính niềm tin ấy đã mở mắt họ.
Không phải ánh sáng dẫn họ đến Đức Giêsu, mà là tiếng gọi của lòng tin.
Hai người lần dò bước theo, vừa đi vừa lớn tiếng van xin:
– Lạy Con vua Đavít, xin thương xót chúng tôi!
Đức Giêsu vẫn tiếp tục đi, dường như chưa đáp lại. Nhưng hai người không bỏ cuộc. Họ theo Người vào tận trong nhà, dù mỗi bước đi là một thử thách giữa bóng tối.
Khi ở trong nhà, Đức Giêsu quay lại, nhìn về phía họ – dẫu họ không thấy được ánh mắt Người, nhưng giọng nói của Người vang lên, rõ ràng và đầy nhân từ:
– Các anh có tin rằng tôi có thể làm được điều này không?
Hai người mù không do dự. Họ đáp dứt khoát:
– Thưa Thầy, chúng tôi tin.
Rồi Đức Giêsu đưa tay chạm vào mắt họ, và nói:
– Theo như lòng tin của các anh, điều đó sẽ được thực hiện.
Ngay lập tức, đôi mắt họ sáng lên. Họ nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy Người đầu tiên – Đấng họ tin tưởng khi vẫn còn trong bóng tối.
Đức Giêsu dặn họ:
– Hãy coi chừng, đừng nói cho ai biết.
Nhưng lòng vui mừng quá lớn. Họ đi khắp nơi, loan truyền danh tiếng của Người, không giữ nổi niềm vui ấy cho riêng mình.
Họ đã bước đi trong bóng tối, chỉ nhờ vào niềm tin – và chính niềm tin ấy đã mở mắt họ.
Không phải ánh sáng dẫn họ đến Đức Giêsu, mà là tiếng gọi của lòng tin.