Chữa người đàn bà bị băng huyết
Đám đông chen chúc quanh Đức Giêsu khi Người đang trên đường đến nhà một vị thủ lãnh hội đường. Ai cũng muốn được gần Người – chạm vào Người – nghe Người nói.
Giữa đám người ấy có một người đàn bà lặng lẽ len lỏi từng bước. Không ai để ý đến bà – mà có lẽ, bà cũng không muốn ai nhận ra mình.
Bà đã bị băng huyết suốt mười hai năm. Bà đã tìm đến bao thầy thuốc, tốn bao tiền của, nhưng bệnh chẳng khỏi – lại còn nặng thêm. Theo luật, bà bị coi là ô uế. Không ai được chạm vào bà, và bà cũng không được đến gần ai.
Nhưng hôm nay, bà dám bước ra khỏi bóng tối. Bà nghĩ thầm trong lòng:
“Chỉ cần tôi chạm được vào tua áo của Người thôi, là tôi sẽ được lành.”
Và rồi – giữa tiếng ồn ào, giữa dòng người xô đẩy – bà đưa tay chạm nhẹ vào áo Đức Giêsu.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh chạy qua người bà. Bà biết mình đã được chữa lành. Máu ngừng chảy. Nỗi đau tan biến. Sau mười hai năm, bà được tự do.
Đức Giêsu bỗng dừng lại, quay lại giữa đám đông:
– Ai đã chạm vào Ta?
Các môn đệ ngạc nhiên:
– Thưa Thầy, đám đông chen lấn quanh Thầy, sao Thầy lại hỏi vậy?
Nhưng Đức Giêsu khẳng định:
– Có người đã chạm vào Ta, vì Ta biết có quyền năng từ Ta phát ra.
Người đàn bà run rẩy. Bà bước ra, quỳ xuống trước mặt Người, kể lại tất cả – cả nỗi đau, cả sự liều lĩnh, cả lòng tin sâu thẳm.
Đức Giêsu nhìn bà âu yếm, và nói:
– Này con, lòng tin của con đã cứu con. Hãy về bình an. Con được lành bệnh.
Không chỉ máu ngừng chảy. Nỗi xấu hổ dừng lại. Cô đơn chấm dứt. Bà không còn bị xem là ô uế.
Bà đã được chữa lành – bằng một cái chạm đầy lòng tin, và bằng một ánh nhìn đầy yêu thương.
Giữa đám người ấy có một người đàn bà lặng lẽ len lỏi từng bước. Không ai để ý đến bà – mà có lẽ, bà cũng không muốn ai nhận ra mình.
Bà đã bị băng huyết suốt mười hai năm. Bà đã tìm đến bao thầy thuốc, tốn bao tiền của, nhưng bệnh chẳng khỏi – lại còn nặng thêm. Theo luật, bà bị coi là ô uế. Không ai được chạm vào bà, và bà cũng không được đến gần ai.
Nhưng hôm nay, bà dám bước ra khỏi bóng tối. Bà nghĩ thầm trong lòng:
“Chỉ cần tôi chạm được vào tua áo của Người thôi, là tôi sẽ được lành.”
Và rồi – giữa tiếng ồn ào, giữa dòng người xô đẩy – bà đưa tay chạm nhẹ vào áo Đức Giêsu.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh chạy qua người bà. Bà biết mình đã được chữa lành. Máu ngừng chảy. Nỗi đau tan biến. Sau mười hai năm, bà được tự do.
Đức Giêsu bỗng dừng lại, quay lại giữa đám đông:
– Ai đã chạm vào Ta?
Các môn đệ ngạc nhiên:
– Thưa Thầy, đám đông chen lấn quanh Thầy, sao Thầy lại hỏi vậy?
Nhưng Đức Giêsu khẳng định:
– Có người đã chạm vào Ta, vì Ta biết có quyền năng từ Ta phát ra.
Người đàn bà run rẩy. Bà bước ra, quỳ xuống trước mặt Người, kể lại tất cả – cả nỗi đau, cả sự liều lĩnh, cả lòng tin sâu thẳm.
Đức Giêsu nhìn bà âu yếm, và nói:
– Này con, lòng tin của con đã cứu con. Hãy về bình an. Con được lành bệnh.
Không chỉ máu ngừng chảy. Nỗi xấu hổ dừng lại. Cô đơn chấm dứt. Bà không còn bị xem là ô uế.
Bà đã được chữa lành – bằng một cái chạm đầy lòng tin, và bằng một ánh nhìn đầy yêu thương.