Đức Giêsu chữa nhiều người đau ốm tại Ghennêxarét
(Dựa theo Mt 14,34-36; Mc 6,53-56)
Sau khi Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều và đi trên mặt nước đến với các môn đệ, thuyền của các ngài cuối cùng cũng cập bến vùng Ghennêxarét – một miền đất trù phú nằm ven biển hồ Galilê. Vừa khi thuyền chạm bờ, dân chúng nơi ấy lập tức nhận ra Người. Không ai bảo ai, tiếng xôn xao lan nhanh khắp các làng mạc. Người ta rủ nhau đi tìm thân nhân, xóm giềng, những người bệnh tật, què quặt, mù lòa, bất toại – ai còn chút hơi thở đều được mang đến.
Người ta đặt các bệnh nhân trên chõng, trên giường, trên tay người thân, đưa họ ra giữa các con đường, ngoài quảng trường, nơi Đức Giêsu có thể đi ngang. Cảnh tượng ấy thật xúc động: một dòng người dài nối nhau, mắt ai cũng hướng về Thầy Giêsu với ánh nhìn hy vọng. Có người mẹ ôm con nhỏ bị co giật trong tay, có ông cụ mù lòa được đứa cháu dắt đi, có thanh niên bị liệt được bè bạn khiêng đến bằng tấm ván. Cả vùng như nhộn nhịp mà đầy cung kính.
Không ai dám chen lấn, không ai dám cầu xin điều lớn lao. Họ chỉ thầm thĩ với nhau:
“Chúng ta chỉ cần chạm vào tua áo của Người thôi, thế là đủ!”
Và quả thật, bất cứ ai chạm được vào áo Người đều được khỏi bệnh. Không cần Đức Giêsu đặt tay, không cần một lời nói quyền năng. Chỉ cần niềm tin. Một niềm tin sâu xa rằng trong Người, có quyền năng của Thiên Chúa, có tình thương vô biên dành cho những ai đau khổ.
Giữa làn gió biển mát lành, tiếng sóng vỗ và ánh nắng chiều vàng óng, có một làn sóng khác lan toả khắp Ghennêxarét hôm ấy: làn sóng của niềm vui, của hy vọng được tái sinh. Những giọng hát của trẻ em từng câm nín nay cất lên, những bước chân từng tê liệt nay rộn rã giữa đường làng. Người ta khóc, nhưng là những giọt nước mắt biết ơn và xúc động.
Và Đức Giêsu – vẫn âm thầm bước đi giữa họ – với ánh mắt nhân hậu và trái tim đầy xót thương. Người đến không chỉ để chữa lành xác thân, mà còn để đánh thức nơi con người niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi con cái mình.
Câu chuyện hôm ấy tại Ghennêxarét nhắc chúng ta hôm nay rằng: Chúa vẫn đang đi giữa thế giới đầy đau thương này. Và đôi khi, Người không đòi hỏi gì nơi ta ngoài một cử chỉ nhỏ bé – một sự chạm nhẹ của đức tin, một lời cầu nguyện chân thành, một niềm tin đơn sơ nhưng phó thác. Chính nơi đó, phép lạ bắt đầu.
Vì Thiên Chúa vẫn đang ở cùng ta – nơi mỗi vết thương, mỗi nỗi sợ, mỗi nẻo đường đời – để chữa lành, an ủi và yêu thương.
Sau khi Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều và đi trên mặt nước đến với các môn đệ, thuyền của các ngài cuối cùng cũng cập bến vùng Ghennêxarét – một miền đất trù phú nằm ven biển hồ Galilê. Vừa khi thuyền chạm bờ, dân chúng nơi ấy lập tức nhận ra Người. Không ai bảo ai, tiếng xôn xao lan nhanh khắp các làng mạc. Người ta rủ nhau đi tìm thân nhân, xóm giềng, những người bệnh tật, què quặt, mù lòa, bất toại – ai còn chút hơi thở đều được mang đến.
Người ta đặt các bệnh nhân trên chõng, trên giường, trên tay người thân, đưa họ ra giữa các con đường, ngoài quảng trường, nơi Đức Giêsu có thể đi ngang. Cảnh tượng ấy thật xúc động: một dòng người dài nối nhau, mắt ai cũng hướng về Thầy Giêsu với ánh nhìn hy vọng. Có người mẹ ôm con nhỏ bị co giật trong tay, có ông cụ mù lòa được đứa cháu dắt đi, có thanh niên bị liệt được bè bạn khiêng đến bằng tấm ván. Cả vùng như nhộn nhịp mà đầy cung kính.
Không ai dám chen lấn, không ai dám cầu xin điều lớn lao. Họ chỉ thầm thĩ với nhau:
“Chúng ta chỉ cần chạm vào tua áo của Người thôi, thế là đủ!”
Và quả thật, bất cứ ai chạm được vào áo Người đều được khỏi bệnh. Không cần Đức Giêsu đặt tay, không cần một lời nói quyền năng. Chỉ cần niềm tin. Một niềm tin sâu xa rằng trong Người, có quyền năng của Thiên Chúa, có tình thương vô biên dành cho những ai đau khổ.
Giữa làn gió biển mát lành, tiếng sóng vỗ và ánh nắng chiều vàng óng, có một làn sóng khác lan toả khắp Ghennêxarét hôm ấy: làn sóng của niềm vui, của hy vọng được tái sinh. Những giọng hát của trẻ em từng câm nín nay cất lên, những bước chân từng tê liệt nay rộn rã giữa đường làng. Người ta khóc, nhưng là những giọt nước mắt biết ơn và xúc động.
Và Đức Giêsu – vẫn âm thầm bước đi giữa họ – với ánh mắt nhân hậu và trái tim đầy xót thương. Người đến không chỉ để chữa lành xác thân, mà còn để đánh thức nơi con người niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng không bao giờ bỏ rơi con cái mình.
Câu chuyện hôm ấy tại Ghennêxarét nhắc chúng ta hôm nay rằng: Chúa vẫn đang đi giữa thế giới đầy đau thương này. Và đôi khi, Người không đòi hỏi gì nơi ta ngoài một cử chỉ nhỏ bé – một sự chạm nhẹ của đức tin, một lời cầu nguyện chân thành, một niềm tin đơn sơ nhưng phó thác. Chính nơi đó, phép lạ bắt đầu.
Vì Thiên Chúa vẫn đang ở cùng ta – nơi mỗi vết thương, mỗi nỗi sợ, mỗi nẻo đường đời – để chữa lành, an ủi và yêu thương.