Chuyện Ly Kem
Từ trong hang đá tối tăm, một bóng đen xuất hiện vào đúng giờ này, như mọi ngày. Người ta chẳng hề chú ý, vì hắn giống như những thanh niên khác trong khu vực, lặng lẽ đi bộ quanh nhà thờ để tập thể dục. Hắn chỉ là một người lạ, mà những người dân trong xứ không bao giờ để tâm đến. Dù vậy, ánh sáng yếu ớt từ gian cung thánh của ngôi nhà thờ vẫn len lỏi qua những kẽ hở của cửa sổ cũ kỹ, chiếu xuống nền bê tông sân nhà thờ tạo thành hình trái tim. Đó là dấu hiệu mỗi sáng báo hiệu giờ cầu nguyện của vị linh mục trong xứ.
Mọi người trong xứ vẫn truyền tai nhau về hình trái tim kỳ diệu ấy, bảo rằng nó là biểu tượng của sự trung thành, sự kiên trì cầu nguyện của vị cha xứ. Dù trời có mưa hay gió bão, hình trái tim ấy vẫn hiện diện mỗi sáng. Đó là niềm tin của giáo dân nơi đây vào sự kiên cường của vị mục tử trong tình yêu với Chúa.
Bất ngờ, từ trong nhà xứ vang lên tiếng chó sủa và một thanh niên quát tháo: "Mày ở đâu? Sao dám vào trộm xe của cha?" Cái bóng đen mà họ nhìn thấy hóa ra chính là hắn, đã theo dõi nhiều ngày qua và biết rõ giờ giấc vị linh mục ra khỏi nhà xứ để đọc kinh sáng.
Trong lúc mọi người đang xôn xao, một giọng nói ôn tồn vang lên: "Minh! Sao con lại đi sớm thế? Để trời sáng hẳn rồi hãy đi chứ?" Vị linh mục nhìn hắn với đôi mắt dịu dàng, đầy sự trìu mến.
Người dân trong xứ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn, trong giây lát cũng không hiểu nổi. "Minh?" Hắn lạ lẫm với cái tên đó. Cái tên không phải của hắn. Nhưng rồi, vị linh mục cười hiền lành, giải thích: "Đây là chàng sinh viên quen của tôi. Tối qua từ thành phố ghé thăm, sáng nay mượn xe của tôi để về quê, chắc sốt ruột quá mà lấy xe sớm làm mọi người hiểu nhầm."
Những ánh mắt thắc mắc của mọi người dần tắt đi. Vị linh mục tiếp tục, đưa tay kéo hắn vào nhà, không cho hắn kịp nói gì. "Con ngồi đi, đã ăn sáng chưa?" Ngài ân cần mời.
Hắn ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào vị linh mục với một cảm giác khó tả. "Sao cha lại làm thế?" Hắn hỏi, giọng như nghẹn lại.
Vị linh mục chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Con đang gặp khó khăn, đúng không? Nhưng con đừng lo, không phải vì con xấu đâu, mà có lẽ là hoàn cảnh đã đẩy con vào bước đường này."
Hắn ngỡ ngàng, không nói nên lời. Vị linh mục tiếp tục: "Con có thể chia sẻ khó khăn của mình với tôi. Ít nhất tôi sẽ lắng nghe và nếu có thể, tôi sẽ giúp."
"Thực ra… con cũng là người Công giáo." Hắn lắp bắp, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng.
Vị linh mục mỉm cười dịu dàng. "Cha biết. Vì cha thấy cỗ áo Đức Bà của con, nó lộ ra sau gáy."
Hắn giật mình, tay vội vàng chỉnh lại cỗ áo. "Đây là món quà bà nội tặng con khi con vào ban lễ sinh. Bà luôn gọi con dậy sớm, để con được giúp lễ." Hắn nhìn cỗ áo, rồi thở dài. "Con đã từng ước mơ trở thành linh mục, nhưng...," hắn ngừng lại, đôi mắt đượm buồn. "Một lần, con và thằng bạn tranh nhau bê đồ lên bàn thờ, con làm rơi chén lễ. Cha xứ nhìn thấy, đã tát con một cái, và từ đó con bị đuổi khỏi đội giúp lễ. Kể từ đó, con không bao giờ bước chân vào nhà thờ nữa. Không bao giờ."
Vị linh mục ngồi xuống bên hắn, ánh mắt đầy nhân ái. "Con à, ai cũng có lúc yếu đuối, linh mục cũng không phải là thánh. Nhưng con đã sai, khi bỏ Chúa, khi xa Hội Thánh."
Hắn im lặng, nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, nhưng bị vết sẹo bên cạnh mũi làm chặn lại. "Con không muốn như vậy, nhưng con không biết phải dừng lại thế nào. Con không làm được, cha ơi... Chúa có tha thứ cho con không? Mọi người có tha thứ cho con không?"
Vị linh mục không trả lời ngay, ngài đứng dậy, bước đến chiếc bàn và đặt trước mặt hắn một ly kem đầy ắp. Hắn ngạc nhiên, không hiểu tại sao ngài lại mời hắn ăn kem ngay lúc này.
"Liệu có thể bỏ thêm vài viên thuốc đắng vào ly kem này không con?" Vị linh mục mỉm cười, đưa hắn mấy viên thuốc đen.
Hắn ngạc nhiên nhìn vào ly kem và đáp: "Không được đâu, cha ơi, ly kem của cha quá đầy rồi, nếu bỏ thêm viên thuốc vào thì nó sẽ rơi ra."
Vị linh mục nhẹ nhàng nói: "Ly kem này chính là tâm hồn con. Nếu con để tình yêu của Chúa đổ đầy vào, chẳng ai có thể thêm vào đó sự xấu xa, đắng cay hay tủi hờn. Con thấy đấy, con không thể làm được, nhưng Chúa thì có thể. Hãy để Ngài đổ đầy tình yêu dịu ngọt của Ngài lên con. Hãy đến xưng tội."
Hắn lặng người, cảm thấy một luồng ánh sáng kỳ lạ dâng lên trong tâm hồn. Hắn nhìn vị linh mục, cảm nhận sự ấm áp từ ngài, giống như Môsê đứng trước bụi gai bốc cháy. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó, những vết thương trong tâm hồn dần dần lành lại.
"Chúa không bao giờ mỏi mệt khi tha thứ cho con," vị linh mục nói, ánh mắt đầy tình yêu. "Ngài đã tha thứ cho con ngay khi con quay lưng lại với Ngài. Giờ đây Ngài đang chờ con đến để lãnh nhận ơn tha thứ ấy trong tòa giải tội."
Hắn lặng lẽ bước vào tòa giải tội, tội lỗi và ân hận đã làm hắn khóc nức nở. Nhưng sau tất cả, hắn cảm nhận một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Trái tim hắn như được thanh tẩy, một lần nữa cảm nhận được tình yêu của Chúa.
Trước khi ra về, hắn quay lại nói với vị linh mục: "Thưa cha, sự nhân từ của cha đã cứu con. Con ước mọi mục tử đều có trái tim nhân lành như Chúa Giêsu. Con cũng sẽ cố gắng tập nhân đức như cha, cha cầu nguyện cho con nhé!"
Vị linh mục mỉm cười hiền từ. "Con đừng lo về việc tập nhân đức, vì đó là việc khó. Hãy để Chúa chiếm lấy con, đổ đầy tâm hồn con bằng tình yêu của Ngài. Khi đó, những tính khí xấu sẽ không còn chỗ trong con nữa."
Vị linh mục thở dài, nhẹ nhàng nói tiếp: "Hãy ngồi lâu giờ trước Thánh Thể, sự ích kỷ của con sẽ tiêu tan."
Hắn đứng dậy, nhìn vị linh mục lần cuối, trước khi bước ra ngoài. Khi cửa nhà xứ mở ra, trời đã sáng, và một ngày mới đã bắt đầu.
Ngày hôm đó là thứ Bảy đầu tháng Năm, tháng hoa kính Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Đầy Ân Phúc.
Mọi người trong xứ vẫn truyền tai nhau về hình trái tim kỳ diệu ấy, bảo rằng nó là biểu tượng của sự trung thành, sự kiên trì cầu nguyện của vị cha xứ. Dù trời có mưa hay gió bão, hình trái tim ấy vẫn hiện diện mỗi sáng. Đó là niềm tin của giáo dân nơi đây vào sự kiên cường của vị mục tử trong tình yêu với Chúa.
Bất ngờ, từ trong nhà xứ vang lên tiếng chó sủa và một thanh niên quát tháo: "Mày ở đâu? Sao dám vào trộm xe của cha?" Cái bóng đen mà họ nhìn thấy hóa ra chính là hắn, đã theo dõi nhiều ngày qua và biết rõ giờ giấc vị linh mục ra khỏi nhà xứ để đọc kinh sáng.
Trong lúc mọi người đang xôn xao, một giọng nói ôn tồn vang lên: "Minh! Sao con lại đi sớm thế? Để trời sáng hẳn rồi hãy đi chứ?" Vị linh mục nhìn hắn với đôi mắt dịu dàng, đầy sự trìu mến.
Người dân trong xứ ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn, trong giây lát cũng không hiểu nổi. "Minh?" Hắn lạ lẫm với cái tên đó. Cái tên không phải của hắn. Nhưng rồi, vị linh mục cười hiền lành, giải thích: "Đây là chàng sinh viên quen của tôi. Tối qua từ thành phố ghé thăm, sáng nay mượn xe của tôi để về quê, chắc sốt ruột quá mà lấy xe sớm làm mọi người hiểu nhầm."
Những ánh mắt thắc mắc của mọi người dần tắt đi. Vị linh mục tiếp tục, đưa tay kéo hắn vào nhà, không cho hắn kịp nói gì. "Con ngồi đi, đã ăn sáng chưa?" Ngài ân cần mời.
Hắn ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào vị linh mục với một cảm giác khó tả. "Sao cha lại làm thế?" Hắn hỏi, giọng như nghẹn lại.
Vị linh mục chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. "Con đang gặp khó khăn, đúng không? Nhưng con đừng lo, không phải vì con xấu đâu, mà có lẽ là hoàn cảnh đã đẩy con vào bước đường này."
Hắn ngỡ ngàng, không nói nên lời. Vị linh mục tiếp tục: "Con có thể chia sẻ khó khăn của mình với tôi. Ít nhất tôi sẽ lắng nghe và nếu có thể, tôi sẽ giúp."
"Thực ra… con cũng là người Công giáo." Hắn lắp bắp, như thể có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng.
Vị linh mục mỉm cười dịu dàng. "Cha biết. Vì cha thấy cỗ áo Đức Bà của con, nó lộ ra sau gáy."
Hắn giật mình, tay vội vàng chỉnh lại cỗ áo. "Đây là món quà bà nội tặng con khi con vào ban lễ sinh. Bà luôn gọi con dậy sớm, để con được giúp lễ." Hắn nhìn cỗ áo, rồi thở dài. "Con đã từng ước mơ trở thành linh mục, nhưng...," hắn ngừng lại, đôi mắt đượm buồn. "Một lần, con và thằng bạn tranh nhau bê đồ lên bàn thờ, con làm rơi chén lễ. Cha xứ nhìn thấy, đã tát con một cái, và từ đó con bị đuổi khỏi đội giúp lễ. Kể từ đó, con không bao giờ bước chân vào nhà thờ nữa. Không bao giờ."
Vị linh mục ngồi xuống bên hắn, ánh mắt đầy nhân ái. "Con à, ai cũng có lúc yếu đuối, linh mục cũng không phải là thánh. Nhưng con đã sai, khi bỏ Chúa, khi xa Hội Thánh."
Hắn im lặng, nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, nhưng bị vết sẹo bên cạnh mũi làm chặn lại. "Con không muốn như vậy, nhưng con không biết phải dừng lại thế nào. Con không làm được, cha ơi... Chúa có tha thứ cho con không? Mọi người có tha thứ cho con không?"
Vị linh mục không trả lời ngay, ngài đứng dậy, bước đến chiếc bàn và đặt trước mặt hắn một ly kem đầy ắp. Hắn ngạc nhiên, không hiểu tại sao ngài lại mời hắn ăn kem ngay lúc này.
"Liệu có thể bỏ thêm vài viên thuốc đắng vào ly kem này không con?" Vị linh mục mỉm cười, đưa hắn mấy viên thuốc đen.
Hắn ngạc nhiên nhìn vào ly kem và đáp: "Không được đâu, cha ơi, ly kem của cha quá đầy rồi, nếu bỏ thêm viên thuốc vào thì nó sẽ rơi ra."
Vị linh mục nhẹ nhàng nói: "Ly kem này chính là tâm hồn con. Nếu con để tình yêu của Chúa đổ đầy vào, chẳng ai có thể thêm vào đó sự xấu xa, đắng cay hay tủi hờn. Con thấy đấy, con không thể làm được, nhưng Chúa thì có thể. Hãy để Ngài đổ đầy tình yêu dịu ngọt của Ngài lên con. Hãy đến xưng tội."
Hắn lặng người, cảm thấy một luồng ánh sáng kỳ lạ dâng lên trong tâm hồn. Hắn nhìn vị linh mục, cảm nhận sự ấm áp từ ngài, giống như Môsê đứng trước bụi gai bốc cháy. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó, những vết thương trong tâm hồn dần dần lành lại.
"Chúa không bao giờ mỏi mệt khi tha thứ cho con," vị linh mục nói, ánh mắt đầy tình yêu. "Ngài đã tha thứ cho con ngay khi con quay lưng lại với Ngài. Giờ đây Ngài đang chờ con đến để lãnh nhận ơn tha thứ ấy trong tòa giải tội."
Hắn lặng lẽ bước vào tòa giải tội, tội lỗi và ân hận đã làm hắn khóc nức nở. Nhưng sau tất cả, hắn cảm nhận một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Trái tim hắn như được thanh tẩy, một lần nữa cảm nhận được tình yêu của Chúa.
Trước khi ra về, hắn quay lại nói với vị linh mục: "Thưa cha, sự nhân từ của cha đã cứu con. Con ước mọi mục tử đều có trái tim nhân lành như Chúa Giêsu. Con cũng sẽ cố gắng tập nhân đức như cha, cha cầu nguyện cho con nhé!"
Vị linh mục mỉm cười hiền từ. "Con đừng lo về việc tập nhân đức, vì đó là việc khó. Hãy để Chúa chiếm lấy con, đổ đầy tâm hồn con bằng tình yêu của Ngài. Khi đó, những tính khí xấu sẽ không còn chỗ trong con nữa."
Vị linh mục thở dài, nhẹ nhàng nói tiếp: "Hãy ngồi lâu giờ trước Thánh Thể, sự ích kỷ của con sẽ tiêu tan."
Hắn đứng dậy, nhìn vị linh mục lần cuối, trước khi bước ra ngoài. Khi cửa nhà xứ mở ra, trời đã sáng, và một ngày mới đã bắt đầu.
Ngày hôm đó là thứ Bảy đầu tháng Năm, tháng hoa kính Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Đầy Ân Phúc.