TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Con chẳng dám….

Tôi vẫn nhớ rất rõ hôm đó, một ngày bình thường khi tôi đang làm việc, vô tình gặp một bạn trẻ đang chăm sóc người thân bị tai nạn. Trong câu chuyện ngắn ngủi bên lề bệnh viện, bạn ấy bất ngờ hỏi tôi:

“Sơ ơi, sơ có biết giờ lễ ở Nhà Thờ Lớn không ạ?”

Tôi chưa kịp trả lời thì bạn cười bối rối, rồi nói nhỏ như để xin lỗi:

“Con đi chăm bệnh… người con bẩn thỉu lắm… con ngại, chẳng dám vào nhà thờ…”

Tôi đứng lặng đi. Không biết vì xúc động, xót xa, hay vì câu nói ấy đã chạm đến nơi rất sâu trong lòng tôi – nơi mà lòng tin, lòng thương xót và hình ảnh một Thiên Chúa rất người – vẫn âm ỉ cháy.

Bạn thấy mình “bẩn” – nhưng chính trong sự bám víu ấy, bạn lại tìm về nhà thờ.

Bạn thấy mình “không xứng” – nhưng lại khát khao được đứng dưới mái vòm nơi có Mình Thánh đang ngự.

Bạn cúi đầu – như vô tình cúi đầu thay cho bao người đã không còn biết cúi.

Bạn không xin tiền, không than thở, không kêu khó. Chỉ muốn đến nhà thờ. Nhưng lại thấy mình không xứng, chỉ vì đôi tay đang đầy bụi của trách nhiệm, vì dáng vẻ tạm bợ của một người chăm bệnh giữa những ngày nắng mưa chênh vênh.

Tôi thầm nghĩ: Nếu Thiên Chúa chỉ đón người “sạch sẽ” vào nhà thờ, thì có lẽ chính tôi cũng nên đứng ngoài. Nếu nhà thờ chỉ là nơi cho những người “xứng đáng” – thì cây Thánh Giá đặt ở đó làm gì?

Chính vì chúng ta “bẩn”, chúng ta yếu đuối, chúng ta gãy đổ, nên Chúa mới dựng nên một ngôi nhà, để những người mỏi mệt có chỗ nghỉ chân.

Và tôi, một người tu sĩ, đã học được bài học ấy hôm nay, không từ sách, không từ tòa giảng, mà từ một tâm hồn chân thật dám thốt lên điều đau đớn nhất.

Tôi muốn nói với bạn – và với chính mình rằng: Thiên Chúa không chờ ta sạch sẽ mới ôm lấy. Ngài đã ôm lấy ta từ khi còn đầy thương tích, đầy bụi đường.

Và nhà thờ không chỉ dành cho người tinh tươm. Nhà thờ là nơi để người đau khổ đến tựa đầu. Là nơi những kẻ mỏi mệt được thở ra, được khóc, được rơi rụng mọi lớp mặt nạ, và được Chúa thầm thì: “Con ơi, có Cha ở đây…”

Hôm đó, tôi rời khỏi nơi làm việc với một khoảng lặng dài trong lòng. Đôi khi, có những cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng để lại dấu chấm hỏi rất lâu. Phải chăng chính những con người bị bỏ quên bên lề: người chăm bệnh, người đau khổ, người thấy mình “bẩn thỉu”… lại là những người nghèo mà Chúa Giêsu mời vào bàn tiệc đầu tiên?

Tôi thầm tạ ơn Chúa vì đã được gặp bạn trẻ ấy. Không phải để giảng dạy, không phải để khuyên răn, mà chỉ để được nghe, nghe một lời chân thật đến quặn lòng, và nhận ra: Ơn gọi tu sĩ không phải là giữ cho mình sạch, mà là học lấy trái tim biết cúi xuống, chạm vào người khác mà không sợ lấm bẩn.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã sinh ra nơi chuồng bò hôi hám, lớn lên giữa lao nhọc, và chết đi giữa những kẻ tội lỗi. Xin cho con đôi mắt biết nhìn như Chúa nhìn, xuyên qua lớp bụi bẩn để thấy một tâm hồn đang tìm về. Xin cho con trái tim đủ rộng để không khép lại trước một ai.

Và xin cho nhà thờ của Chúa – là Hội Dòng, là cộng đoàn, là chính cuộc đời con, luôn là nơi những người mỏi mệt dám đến gõ cửa mà không sợ bị từ chối./.

M.Mad
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục