Đức Giêsu Chữa Lành Mẹ Vợ Ông Phêrô
Sau một ngày Sabát bận rộn tại hội đường ở Caphácnaum, nơi Đức Giêsu vừa khiến dân chúng kinh ngạc bởi lời giảng đầy uy quyền và phép lạ trừ quỷ, Ngài cùng các môn đệ rời hội đường để tìm một nơi nghỉ ngơi. Mặt trời đã nghiêng về phía tây, nhuộm vàng mặt hồ Galilê lấp lánh. Phêrô, một trong những môn đệ đầu tiên được gọi, mời Đức Giêsu và các bạn đồng hành là Giacôbê, Gioan, và Anrê đến nhà mình. Ngôi nhà nhỏ của Phêrô nằm gần bờ hồ, giản dị với những bức tường đá và mái lợp tranh, nhưng luôn ấm áp bởi tình yêu gia đình.
Khi bước vào nhà, không khí vui vẻ thường thấy bỗng chùng xuống. Phêrô, thường ngày là một người đàn ông mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết, hôm ấy lại mang vẻ mặt lo lắng. Ông thì thầm với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, mẹ vợ con đang bệnh nặng. Bà sốt cao, nằm liệt trên giường, chẳng ăn uống được gì.” Các môn đệ khác cũng thêm vào, giọng đầy lo âu: “Bà ấy yếu lắm, Thầy ơi! Cả nhà đang rất sợ.” Trong văn hóa Do Thái thời bấy giờ, mẹ vợ của Phêrô không chỉ là người thân, mà còn là trung tâm của gia đình, người chăm lo bữa ăn và giữ lửa cho mái ấm. Sự đau yếu của bà khiến cả nhà rơi vào nỗi buồn.
Đức Giêsu, với ánh mắt tràn đầy lòng trắc ẩn, không nói nhiều. Ngài lặng lẽ bước vào căn phòng nhỏ nơi người phụ nữ đang nằm. Bà, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, đang nằm trên chiếc giường đơn sơ, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc vì cơn sốt hành hạ. Mồ hôi lấm tấm trên trán bà, và gương mặt nhợt nhạt lộ rõ sự kiệt sức. Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng gió từ hồ Galilê thổi qua khe cửa.
Đức Giêsu đến bên giường, cúi xuống nhìn bà. Theo Tin Mừng Luca, Ngài quở trách cơn sốt, như thể nó là một thế lực cần bị khuất phục. Rồi, Ngài nhẹ nhàng nắm tay bà, như cách một người con nâng niu mẹ mình. Theo Mátthêu và Máccô, Ngài đỡ bà dậy. Ngay khoảnh khắc ấy, một điều kỳ diệu xảy ra: cơn sốt biến mất, như bị xua tan bởi một sức mạnh vô hình. Gương mặt bà mẹ vợ Phêrô bừng sáng, sức lực trở lại, và đôi mắt bà lấp lánh niềm vui. Bà ngồi dậy, không còn dấu vết của bệnh tật, như thể chưa từng bị sốt.
Cả nhà Phêrô vỡ òa niềm vui. Các môn đệ đứng ngây người, còn vợ Phêrô chạy đến ôm mẹ mình, nước mắt lăn dài vì hạnh phúc. Điều kỳ diệu không dừng lại ở đó. Người phụ nữ, vừa được chữa lành, chẳng màng nghỉ ngơi. Với lòng biết ơn sâu sắc, bà đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa ăn cho Đức Giêsu cùng các môn đệ. Bàn ăn nhanh chóng được bày biện với bánh mì, cá nướng từ hồ Galilê, và những bát ô liu thơm lừng. Tiếng cười nói lại vang lên trong ngôi nhà, như thể bóng tối của bệnh tật chưa từng hiện diện.
Tin tức về phép lạ lan nhanh khắp Caphácnaum. Khi mặt trời lặn, dân chúng kéo đến trước cửa nhà Phêrô, mang theo người bệnh, kẻ đau yếu, hy vọng được Đức Giêsu chữa lành. Ngôi nhà nhỏ bé ấy trở thành trung tâm của niềm hy vọng, nơi mọi người chứng kiến tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa qua Đức Giêsu.
Khi bước vào nhà, không khí vui vẻ thường thấy bỗng chùng xuống. Phêrô, thường ngày là một người đàn ông mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết, hôm ấy lại mang vẻ mặt lo lắng. Ông thì thầm với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, mẹ vợ con đang bệnh nặng. Bà sốt cao, nằm liệt trên giường, chẳng ăn uống được gì.” Các môn đệ khác cũng thêm vào, giọng đầy lo âu: “Bà ấy yếu lắm, Thầy ơi! Cả nhà đang rất sợ.” Trong văn hóa Do Thái thời bấy giờ, mẹ vợ của Phêrô không chỉ là người thân, mà còn là trung tâm của gia đình, người chăm lo bữa ăn và giữ lửa cho mái ấm. Sự đau yếu của bà khiến cả nhà rơi vào nỗi buồn.
Đức Giêsu, với ánh mắt tràn đầy lòng trắc ẩn, không nói nhiều. Ngài lặng lẽ bước vào căn phòng nhỏ nơi người phụ nữ đang nằm. Bà, một người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, đang nằm trên chiếc giường đơn sơ, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc vì cơn sốt hành hạ. Mồ hôi lấm tấm trên trán bà, và gương mặt nhợt nhạt lộ rõ sự kiệt sức. Căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng gió từ hồ Galilê thổi qua khe cửa.
Đức Giêsu đến bên giường, cúi xuống nhìn bà. Theo Tin Mừng Luca, Ngài quở trách cơn sốt, như thể nó là một thế lực cần bị khuất phục. Rồi, Ngài nhẹ nhàng nắm tay bà, như cách một người con nâng niu mẹ mình. Theo Mátthêu và Máccô, Ngài đỡ bà dậy. Ngay khoảnh khắc ấy, một điều kỳ diệu xảy ra: cơn sốt biến mất, như bị xua tan bởi một sức mạnh vô hình. Gương mặt bà mẹ vợ Phêrô bừng sáng, sức lực trở lại, và đôi mắt bà lấp lánh niềm vui. Bà ngồi dậy, không còn dấu vết của bệnh tật, như thể chưa từng bị sốt.
Cả nhà Phêrô vỡ òa niềm vui. Các môn đệ đứng ngây người, còn vợ Phêrô chạy đến ôm mẹ mình, nước mắt lăn dài vì hạnh phúc. Điều kỳ diệu không dừng lại ở đó. Người phụ nữ, vừa được chữa lành, chẳng màng nghỉ ngơi. Với lòng biết ơn sâu sắc, bà đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa ăn cho Đức Giêsu cùng các môn đệ. Bàn ăn nhanh chóng được bày biện với bánh mì, cá nướng từ hồ Galilê, và những bát ô liu thơm lừng. Tiếng cười nói lại vang lên trong ngôi nhà, như thể bóng tối của bệnh tật chưa từng hiện diện.
Tin tức về phép lạ lan nhanh khắp Caphácnaum. Khi mặt trời lặn, dân chúng kéo đến trước cửa nhà Phêrô, mang theo người bệnh, kẻ đau yếu, hy vọng được Đức Giêsu chữa lành. Ngôi nhà nhỏ bé ấy trở thành trung tâm của niềm hy vọng, nơi mọi người chứng kiến tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa qua Đức Giêsu.