Một Câu Chuyện Về Đức Tin Và Sự Dẫn Dắt
Một đêm thứ Tư nọ, sau thánh lễ, một thanh niên ngồi lại trong một quán cà phê cùng mấy người bạn để bàn luận về những điều mà linh mục chia sẻ trong bài giảng. Linh mục nói về sự cần thiết của việc lắng nghe và vâng lời Chúa, và thanh niên không khỏi băn khoăn: “Chúa có thật sự nghe con người nói không?”. Vấn đề ấy cứ lởn vởn trong đầu anh, nhưng rồi anh chỉ im lặng, không dám hỏi thêm. Những người bạn xung quanh thì tiếp tục nói về cách mà họ cảm nhận được sự dẫn dắt của Chúa trong cuộc sống.
Sau khi nói chuyện, anh lái xe về nhà. Bầu trời đã tối và đèn đường rọi ánh sáng yếu ớt trên con đường vắng. Cứ như vậy, trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, anh bất chợt cầu nguyện: “Lạy Chúa, nếu Chúa bảo người ta nói với con, thì con sẽ nghe. Con sẽ cố gắng hết sức để lắng nghe.” Những lời cầu nguyện ấy như vang vọng trong không gian trống rỗng, nhưng dường như không có lời đáp lại ngay lập tức.
Khi đang lái xe, anh bắt đầu có những ý nghĩ kỳ lạ. Anh dừng lại mua ít sữa, rồi tự hỏi: "Có phải là ý Chúa không?". Anh tự cười khổ, lắc đầu và tiếp tục lái xe, nhưng vẫn không thể gạt bỏ cảm giác lạ lùng ấy. Sau một lúc suy nghĩ, anh lại quyết định dừng xe và quay lại mua thêm sữa. Lúc này, anh nghĩ đến câu chuyện của Samuel trong Kinh Thánh – khi ngài nghe tiếng Chúa gọi và chạy đến với Eli. “Vâng, nếu là ý Chúa, con sẽ mua sữa”, anh tự nhủ, nhưng thật sự không dễ dàng gì để thử thách lòng vâng lời như vậy. Anh tự an ủi rằng dù sao cũng có thể dùng sữa.
Anh tiếp tục lái xe, nhưng dường như một lực hút vô hình khiến anh cảm thấy như thể có điều gì đó thúc giục phải quay lại. Một cảm giác mơ hồ về việc cần làm một điều gì đó, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng. Anh dừng lại lần nữa và tự nói với Chúa: “Chúa ơi, con sẽ quay lại.” Và thật lạ, anh lại lái xe quay lại như thể đã có một quyết định rõ ràng từ trước.
Khi về đến gần, anh nhìn thấy căn nhà của người ta trong bóng tối. Anh cảm thấy bối rối, không biết liệu có nên tiếp tục hành động này hay không. “Chúa ơi, người ta đang ngủ rồi. Nếu con làm người ta thức giấc thì sao? Người ta sẽ nghĩ sao về con?” Nhưng rồi anh vẫn quyết định mở cửa xe, bước ra, và tiến lại căn nhà, dù vẫn còn chút lo lắng trong lòng.
Anh đứng trước cửa, đưa chai sữa cho người đàn ông đang đứng trong nhà, một người mà anh không hề quen biết. "Tôi tặng anh chai sữa này", anh nói, ngượng ngùng. Người đàn ông trong bộ đồ ngủ nhìn anh với ánh mắt khó tin, nhưng lại nhận lấy chai sữa. Anh ấy vội vã chạy xuống cầu thang, trong khi vợ anh thì bước vào bếp. Cảnh tượng ấy thật kỳ lạ, khi người đàn ông vừa bế con khóc, vừa nghẹn ngào nói: “Chúng tôi không còn sữa cho con, cũng chưa có tiền trả tiền thuê nhà. Tôi chỉ cầu xin Chúa cho con tôi một ít sữa mà thôi.”
Lúc này, từ trong bếp, người vợ kêu lên: “Tôi xin Chúa sai thiên thần mang sữa đến! Anh là thiên thần sao?” Thanh niên sững sờ, không biết trả lời sao. Cảm xúc dâng trào trong anh, anh lục túi, rút ra những đồng tiền còn lại và đặt vào tay người đàn ông, rồi quay đi mà không nói thêm gì. Trong lòng anh, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
Khi quay lại xe, anh không thể ngừng khóc. Anh cảm nhận rõ ràng rằng Chúa đã nghe lời cầu xin của người đàn ông. Mặc dù anh chỉ là một phương tiện vô hình trong câu chuyện, nhưng sự dẫn dắt của Chúa thật sự đã thể hiện qua anh, trong một khoảnh khắc không thể lý giải bằng lời.
Những suy nghĩ của anh về đức tin, về sự vâng lời, về việc lắng nghe tiếng gọi của Chúa, tất cả giờ đây đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh không còn nghi ngờ nữa, vì chính anh đã trở thành chứng nhân của một phép lạ nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa. Và như thế, anh đã nhận ra rằng, đôi khi, lắng nghe và vâng lời Chúa chính là những hành động nhỏ bé, nhưng lại có thể mang đến sự thay đổi lớn lao cho một ai đó trong cuộc đời.
"Chúa sẽ dẫn dắt chúng ta, đôi khi qua những hành động nhỏ, và chúng ta chỉ cần lắng nghe và vâng lời."
Sau khi nói chuyện, anh lái xe về nhà. Bầu trời đã tối và đèn đường rọi ánh sáng yếu ớt trên con đường vắng. Cứ như vậy, trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, anh bất chợt cầu nguyện: “Lạy Chúa, nếu Chúa bảo người ta nói với con, thì con sẽ nghe. Con sẽ cố gắng hết sức để lắng nghe.” Những lời cầu nguyện ấy như vang vọng trong không gian trống rỗng, nhưng dường như không có lời đáp lại ngay lập tức.
Khi đang lái xe, anh bắt đầu có những ý nghĩ kỳ lạ. Anh dừng lại mua ít sữa, rồi tự hỏi: "Có phải là ý Chúa không?". Anh tự cười khổ, lắc đầu và tiếp tục lái xe, nhưng vẫn không thể gạt bỏ cảm giác lạ lùng ấy. Sau một lúc suy nghĩ, anh lại quyết định dừng xe và quay lại mua thêm sữa. Lúc này, anh nghĩ đến câu chuyện của Samuel trong Kinh Thánh – khi ngài nghe tiếng Chúa gọi và chạy đến với Eli. “Vâng, nếu là ý Chúa, con sẽ mua sữa”, anh tự nhủ, nhưng thật sự không dễ dàng gì để thử thách lòng vâng lời như vậy. Anh tự an ủi rằng dù sao cũng có thể dùng sữa.
Anh tiếp tục lái xe, nhưng dường như một lực hút vô hình khiến anh cảm thấy như thể có điều gì đó thúc giục phải quay lại. Một cảm giác mơ hồ về việc cần làm một điều gì đó, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng. Anh dừng lại lần nữa và tự nói với Chúa: “Chúa ơi, con sẽ quay lại.” Và thật lạ, anh lại lái xe quay lại như thể đã có một quyết định rõ ràng từ trước.
Khi về đến gần, anh nhìn thấy căn nhà của người ta trong bóng tối. Anh cảm thấy bối rối, không biết liệu có nên tiếp tục hành động này hay không. “Chúa ơi, người ta đang ngủ rồi. Nếu con làm người ta thức giấc thì sao? Người ta sẽ nghĩ sao về con?” Nhưng rồi anh vẫn quyết định mở cửa xe, bước ra, và tiến lại căn nhà, dù vẫn còn chút lo lắng trong lòng.
Anh đứng trước cửa, đưa chai sữa cho người đàn ông đang đứng trong nhà, một người mà anh không hề quen biết. "Tôi tặng anh chai sữa này", anh nói, ngượng ngùng. Người đàn ông trong bộ đồ ngủ nhìn anh với ánh mắt khó tin, nhưng lại nhận lấy chai sữa. Anh ấy vội vã chạy xuống cầu thang, trong khi vợ anh thì bước vào bếp. Cảnh tượng ấy thật kỳ lạ, khi người đàn ông vừa bế con khóc, vừa nghẹn ngào nói: “Chúng tôi không còn sữa cho con, cũng chưa có tiền trả tiền thuê nhà. Tôi chỉ cầu xin Chúa cho con tôi một ít sữa mà thôi.”
Lúc này, từ trong bếp, người vợ kêu lên: “Tôi xin Chúa sai thiên thần mang sữa đến! Anh là thiên thần sao?” Thanh niên sững sờ, không biết trả lời sao. Cảm xúc dâng trào trong anh, anh lục túi, rút ra những đồng tiền còn lại và đặt vào tay người đàn ông, rồi quay đi mà không nói thêm gì. Trong lòng anh, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.
Khi quay lại xe, anh không thể ngừng khóc. Anh cảm nhận rõ ràng rằng Chúa đã nghe lời cầu xin của người đàn ông. Mặc dù anh chỉ là một phương tiện vô hình trong câu chuyện, nhưng sự dẫn dắt của Chúa thật sự đã thể hiện qua anh, trong một khoảnh khắc không thể lý giải bằng lời.
Những suy nghĩ của anh về đức tin, về sự vâng lời, về việc lắng nghe tiếng gọi của Chúa, tất cả giờ đây đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh không còn nghi ngờ nữa, vì chính anh đã trở thành chứng nhân của một phép lạ nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa. Và như thế, anh đã nhận ra rằng, đôi khi, lắng nghe và vâng lời Chúa chính là những hành động nhỏ bé, nhưng lại có thể mang đến sự thay đổi lớn lao cho một ai đó trong cuộc đời.
"Chúa sẽ dẫn dắt chúng ta, đôi khi qua những hành động nhỏ, và chúng ta chỉ cần lắng nghe và vâng lời."