Em Muốn Vào Đạo Công Giáo
Sinh ra trong một gia đình có truyền thống Phật Giáo, em thú nhận rằng mình chưa thực sự hiểu sâu về giáo lý nhà Phật. Vì nhiều lý do khác nhau, em để cuộc sống trôi theo vòng xoáy học tập và công việc. Trong dòng đời ấy, không biết từ bao giờ, em nhiều lần được tiếp xúc với môi trường Kitô giáo – từ những cuộc trò chuyện, những người bạn, đến những hình ảnh nhà thờ cổ kính ven đường. Tôi nói là “Kitô giáo” vì không chỉ đạo Tin Lành, mà Công Giáo cũng dần trở thành một con đường mời gọi em bước vào.
Một buổi chiều dạo phố cùng nhau, em mở lòng chia sẻ với tôi những thao thức, những câu hỏi sâu xa về tôn giáo và đức tin. Là người học thức, em thừa biết tôn giáo nào cũng hướng con người đến hạnh phúc và bình an. Nhưng con đường cụ thể là gì? Em chưa tìm ra. “Thiên Chúa là ai? Ngài có thật không? Đạo Thiên Chúa có phải là con đường tốt nhất cho em bước vào không?” – Em hỏi, với ánh mắt đầy khắc khoải.
Tôi không trả lời bằng một bài giảng dài. Thay vào đó, tôi lắng nghe và chia sẻ chút cảm nghiệm cá nhân về Thiên Chúa, xen lẫn trong đó là những lời cầu nguyện thầm cho em: Xin Thiên Chúa ban ánh sáng để em đủ can đảm bước theo Ngài.
Những bước chân đầu tiên
Em muốn tìm hiểu Công Giáo từ những ấn tượng đầu tiên rất đời thường: những người Công Giáo em gặp đều dễ mến, tử tế, chân thành và hòa đồng. Tạ ơn Thiên Chúa vì những chứng nhân âm thầm gieo vào lòng em niềm thiện cảm ban đầu ấy. Chính điều đó làm em tự hỏi: điều gì khiến họ sống tốt đẹp như vậy? Từ thắc mắc đó, em lên đường tìm kiếm câu trả lời.
Trên hành trình ấy, đôi khi em nhầm lẫn giữa Công Giáo và Tin Lành. Là bạn, tôi vui được chia sẻ để em hiểu rõ hơn về sự khác biệt, để em có thêm chất liệu cho quyết định quan trọng của đời mình.
Dừng lại bên hàng cây cổ thụ, tôi chỉ cho em tu viện Dòng Thánh Phaolô – một công trình cổ kính, nơi những bước chân tu sĩ chậm rãi trong khu vườn bình yên. Tôi kể cho em nghe câu chuyện về Thánh Phaolô: từ một người từng bách hại Kitô hữu, nhờ gặp Chúa Giêsu Phục Sinh, ông trở thành tông đồ vĩ đại của Giáo Hội. Câu chuyện ấy tôi kể không phải để thuyết phục, nhưng để nói rằng: mỗi ngày vẫn có người được Chúa mời gọi trở thành con cái Ngài – lời mời ấy không ồn ào, nhưng nhẹ nhàng trong sâu thẳm tâm hồn.
Dấu chỉ của một lời mời
“Em không biết Thiên Chúa nhiều, nhưng mỗi khi buồn, gặp chuyện chẳng may, em cũng cầu xin Chúa. Lạ lắm, sau đó em thấy bình an hơn.” – Em nói trong xúc động.
Lời ấy chính là một dấu chỉ: Thiên Chúa đang hiện diện và đồng hành cùng em, dù em chưa một lần được rửa tội. Ngài không hiện ra bằng hình dáng hữu hình, nhưng Ngài chạm đến lòng người qua những giây phút bình an, những câu nguyện thầm trong đêm tối.
Một câu hỏi khó…
“Em có thể theo Công Giáo mà vẫn tin Đức Phật không?” – Em hỏi, vì biết nếu mình vào đạo, gia đình sẽ khó chấp nhận.
Em thân mến, tôn giáo nào cũng đòi hỏi người tín hữu trung thành và yêu mến Đấng họ tin với trọn con tim và lý trí. Dĩ nhiên, không thể vừa tin Thiên Chúa vừa tin Đức Phật theo cùng một nghĩa. Công Giáo tôn trọng các tôn giáo khác, và Giáo Hội luôn nhìn nhận những giá trị chân thiện mỹ nơi các tôn giáo ấy (x. Nostra Aetate). Nhưng khi bước vào Công Giáo, em được mời gọi đặt trọn niềm tin nơi Đức Giêsu Kitô – Đấng là Đường, Sự Thật và Sự Sống (Ga 14,6).
Lời nhắn gửi cuối cùng
Nếu em thật lòng khao khát, Thiên Chúa sẽ mở đường. Hãy cầu nguyện, hãy để tâm hồn mình được lặng yên, và Ngài sẽ trả lời bằng cách riêng của Ngài. Đừng ngại thì thầm với Chúa, dù em chưa được rửa tội. Ngài vẫn lắng nghe.
Chia tay em, tôi cầu chúc cho em thật nhiều bình an. Tôi tin, nếu em mở lòng, một ngày nào đó tôi sẽ nhận được tin nhắn:
“Thầy ơi! Em đã lãnh nhận Bí tích Rửa tội rồi!”
Và tôi sẽ reo lên tạ ơn: “Lạy Chúa, hành trình đức tin của một người lại bắt đầu…”
Một buổi chiều dạo phố cùng nhau, em mở lòng chia sẻ với tôi những thao thức, những câu hỏi sâu xa về tôn giáo và đức tin. Là người học thức, em thừa biết tôn giáo nào cũng hướng con người đến hạnh phúc và bình an. Nhưng con đường cụ thể là gì? Em chưa tìm ra. “Thiên Chúa là ai? Ngài có thật không? Đạo Thiên Chúa có phải là con đường tốt nhất cho em bước vào không?” – Em hỏi, với ánh mắt đầy khắc khoải.
Tôi không trả lời bằng một bài giảng dài. Thay vào đó, tôi lắng nghe và chia sẻ chút cảm nghiệm cá nhân về Thiên Chúa, xen lẫn trong đó là những lời cầu nguyện thầm cho em: Xin Thiên Chúa ban ánh sáng để em đủ can đảm bước theo Ngài.
Những bước chân đầu tiên
Em muốn tìm hiểu Công Giáo từ những ấn tượng đầu tiên rất đời thường: những người Công Giáo em gặp đều dễ mến, tử tế, chân thành và hòa đồng. Tạ ơn Thiên Chúa vì những chứng nhân âm thầm gieo vào lòng em niềm thiện cảm ban đầu ấy. Chính điều đó làm em tự hỏi: điều gì khiến họ sống tốt đẹp như vậy? Từ thắc mắc đó, em lên đường tìm kiếm câu trả lời.
Trên hành trình ấy, đôi khi em nhầm lẫn giữa Công Giáo và Tin Lành. Là bạn, tôi vui được chia sẻ để em hiểu rõ hơn về sự khác biệt, để em có thêm chất liệu cho quyết định quan trọng của đời mình.
Dừng lại bên hàng cây cổ thụ, tôi chỉ cho em tu viện Dòng Thánh Phaolô – một công trình cổ kính, nơi những bước chân tu sĩ chậm rãi trong khu vườn bình yên. Tôi kể cho em nghe câu chuyện về Thánh Phaolô: từ một người từng bách hại Kitô hữu, nhờ gặp Chúa Giêsu Phục Sinh, ông trở thành tông đồ vĩ đại của Giáo Hội. Câu chuyện ấy tôi kể không phải để thuyết phục, nhưng để nói rằng: mỗi ngày vẫn có người được Chúa mời gọi trở thành con cái Ngài – lời mời ấy không ồn ào, nhưng nhẹ nhàng trong sâu thẳm tâm hồn.
Dấu chỉ của một lời mời
“Em không biết Thiên Chúa nhiều, nhưng mỗi khi buồn, gặp chuyện chẳng may, em cũng cầu xin Chúa. Lạ lắm, sau đó em thấy bình an hơn.” – Em nói trong xúc động.
Lời ấy chính là một dấu chỉ: Thiên Chúa đang hiện diện và đồng hành cùng em, dù em chưa một lần được rửa tội. Ngài không hiện ra bằng hình dáng hữu hình, nhưng Ngài chạm đến lòng người qua những giây phút bình an, những câu nguyện thầm trong đêm tối.
Một câu hỏi khó…
“Em có thể theo Công Giáo mà vẫn tin Đức Phật không?” – Em hỏi, vì biết nếu mình vào đạo, gia đình sẽ khó chấp nhận.
Em thân mến, tôn giáo nào cũng đòi hỏi người tín hữu trung thành và yêu mến Đấng họ tin với trọn con tim và lý trí. Dĩ nhiên, không thể vừa tin Thiên Chúa vừa tin Đức Phật theo cùng một nghĩa. Công Giáo tôn trọng các tôn giáo khác, và Giáo Hội luôn nhìn nhận những giá trị chân thiện mỹ nơi các tôn giáo ấy (x. Nostra Aetate). Nhưng khi bước vào Công Giáo, em được mời gọi đặt trọn niềm tin nơi Đức Giêsu Kitô – Đấng là Đường, Sự Thật và Sự Sống (Ga 14,6).
Lời nhắn gửi cuối cùng
Nếu em thật lòng khao khát, Thiên Chúa sẽ mở đường. Hãy cầu nguyện, hãy để tâm hồn mình được lặng yên, và Ngài sẽ trả lời bằng cách riêng của Ngài. Đừng ngại thì thầm với Chúa, dù em chưa được rửa tội. Ngài vẫn lắng nghe.
Chia tay em, tôi cầu chúc cho em thật nhiều bình an. Tôi tin, nếu em mở lòng, một ngày nào đó tôi sẽ nhận được tin nhắn:
“Thầy ơi! Em đã lãnh nhận Bí tích Rửa tội rồi!”
Và tôi sẽ reo lên tạ ơn: “Lạy Chúa, hành trình đức tin của một người lại bắt đầu…”