TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Phép lạ hoá bánh ra nhiều lần thứ nhất

Hôm ấy, trời trong xanh, nắng nhẹ. Chúa Giêsu cùng các môn đệ vừa rời khỏi một làng nọ. Người muốn tìm nơi thanh vắng để nghỉ ngơi, vì ai nấy đều mệt mỏi sau những ngày giảng dạy và chữa bệnh. Họ xuống thuyền, băng qua hồ đến một nơi hoang địa.

Nhưng chẳng bao lâu, người ta đã biết tin. Dân chúng từ khắp nơi đổ xô đến, đi bộ quanh bờ hồ, vượt đồi vượt suối để được thấy Chúa Giêsu. Người ta mang theo cả người bệnh, người tàn tật, cả trẻ nhỏ, người già, ai ai cũng khát khao được nghe lời Người, được chạm vào áo Người.

Vừa bước lên bờ, Chúa Giêsu nhìn thấy đám đông đang trông chờ. Ánh mắt Người dịu dàng. Trái tim Người nhói lên thương cảm – họ như bầy chiên không người chăn dắt.

Người ngồi xuống, dạy dỗ họ. Giọng Người nhẹ nhàng, ấm áp, kể cho họ nghe về Nước Trời. Rồi Người chữa lành kẻ đau yếu, nâng đỡ kẻ yếu đuối, an ủi người sầu buồn. Cả một ngày dài trôi qua như thế, giữa nắng chiều vàng rực trên triền núi và sóng hồ lăn tăn phía xa.

Khi hoàng hôn dần buông, các môn đệ đến thưa với Chúa:

– Thưa Thầy, nơi đây hoang vắng, trời cũng sắp tối. Xin Thầy giải tán đám đông để họ vào làng lân cận mà mua thức ăn.

Chúa Giêsu mỉm cười nhìn các ông:

– Chính các con, hãy cho họ ăn đi.

Các môn đệ ngơ ngác. Phêrô thì thầm:

– Thầy ơi, ở đây làm gì có gì? Dù có hai trăm đồng bạc, cũng không đủ mua bánh cho từng người một miếng!

Andrê, em của Phêrô, vội bước đến, đưa một cậu bé đến trước Chúa. Cậu bé có mái tóc rối, tay ôm một giỏ nhỏ. Andrê nói:

– Thưa Thầy, đây là một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá nhỏ. Nhưng chừng đó thì có ích gì cho bao nhiêu người?

Chúa Giêsu dịu dàng gật đầu. Người bảo các môn đệ:

– Hãy bảo mọi người ngồi xuống, theo từng nhóm, trên bãi cỏ.

Thế là từng nhóm, từng nhóm người ngồi xuống, đông lắm – chừng năm ngàn người đàn ông, chưa kể phụ nữ và trẻ em. Cả một cánh đồng rì rào người, mà ai nấy đều im lặng, chờ đợi.

Chúa Giêsu cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá. Người ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng. Rồi Người bẻ bánh, trao cho các môn đệ, để họ phân phát cho dân chúng. Cá cũng vậy.

Và điều kỳ diệu đã xảy ra: bánh không vơi, cá không cạn. Các môn đệ cứ chia ra, chia ra mãi… mà ai nấy đều được ăn no. Trẻ con cười rộn rã, người lớn ngạc nhiên, ánh mắt tràn đầy biết ơn.

Khi mọi người đã no nê, Chúa bảo:

– Hãy thu lại những mẩu bánh còn thừa, kẻo phí đi.

Các môn đệ đi nhặt – và lạ thay! – họ thu lại được mười hai giỏ đầy.

Hôm ấy, nơi hoang địa ấy, không chỉ có bụng người được no, mà lòng người cũng đầy tràn niềm vui và sự kinh ngạc. Người ta xôn xao bàn tán: “Người này thật là Đấng Tiên tri! Có lẽ là Đấng Cứu Thế mà chúng ta đợi chờ từ lâu!”

Nhưng Chúa Giêsu lặng lẽ rút lên núi, một mình cầu nguyện.

Người không tìm danh vọng. Phép lạ bánh hóa nhiều, với Chúa, không chỉ là bữa ăn, mà là dấu chỉ về một Bánh khác – Bánh từ Trời – Bánh ban sự sống đời đời.

Và rồi, một ngày kia, chính Người sẽ trở thành Bánh ấy – bẻ ra cho nhân loại – trong tình yêu không cùng.
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục