Mẻ Cá Lạ Lùng
Bình minh vừa ló dạng bên hồ Ghen-nê-xa-rét, mặt nước lấp lánh như tấm gương bạc. Đám đông đã tụ tập trên bờ, chen chúc để nghe một người đàn ông lạ lùng tên Giêsu đang nói về những điều kỳ diệu. Tiếng nói của Ngài vang vọng, ấm áp, khiến cả những trái tim khô cằn cũng phải lay động.
Simon, một ngư dân dày dạn, đứng bên thuyền mình, mệt mỏi và chán nản. Cả đêm qua, anh cùng các bạn chài – Gia-cô-bê và Gio-an – đã quăng lưới không biết bao lần, nhưng chẳng bắt được con cá nào. Lưới trống rỗng, lòng họ cũng trĩu nặng. Họ đang rửa lưới, chuẩn bị về nhà, thì Giêsu bước tới.
“Simon,” Ngài gọi, giọng trầm mà đầy sức hút, “cho Ta mượn thuyền của anh một lát được không? Ta muốn nói với mọi người từ đó.” Simon ngạc nhiên, nhưng chẳng hiểu sao, anh gật đầu. Anh chèo thuyền ra xa bờ một chút, để Giêsu đứng trên thuyền giảng dạy. Đám đông im phăng phăng, say mê từng lời.
Khi bài giảng kết thúc, Giêsu bất ngờ quay sang Simon: “Hãy chèo ra chỗ nước sâu và thả lưới.” Simon sững sờ. Chỗ nước sâu? Bây giờ? Anh ngập ngừng, “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả cả đêm mà chẳng được gì. Nhưng nếu Thầy bảo, tôi sẽ thả lưới.” Có gì đó trong ánh mắt Giêsu khiến Simon không thể từ chối.
Lưới được thả xuống. Chỉ một lát sau, thuyền bỗng rung lên. Simon kéo lưới, mắt anh mở to kinh ngạc – cá đầy ắp, nhiều đến mức lưới bắt đầu rách! Anh gọi Gia-cô-bê và Gio-an trên thuyền kia tới giúp. Hai thuyền chất đầy cá, gần chìm vì sức nặng. Simon quỳ xuống, run rẩy: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi!” Anh chưa từng thấy điều gì kỳ diệu như thế.
Giêsu mỉm cười, đặt tay lên vai Simon: “Đừng sợ. Từ nay, anh sẽ không chỉ lưới cá, mà sẽ lưới người!” Lời nói ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim. Simon, Gia-cô-bê và Gio-an nhìn nhau, rồi không nói một lời, họ bỏ lại lưới, thuyền, và cả mẻ cá kỳ diệu ấy. Họ bước theo Giêsu, bắt đầu một hành trình mới, không còn là ngư dân, mà là những người mang ánh sáng đến cho đời.
Simon, một ngư dân dày dạn, đứng bên thuyền mình, mệt mỏi và chán nản. Cả đêm qua, anh cùng các bạn chài – Gia-cô-bê và Gio-an – đã quăng lưới không biết bao lần, nhưng chẳng bắt được con cá nào. Lưới trống rỗng, lòng họ cũng trĩu nặng. Họ đang rửa lưới, chuẩn bị về nhà, thì Giêsu bước tới.
“Simon,” Ngài gọi, giọng trầm mà đầy sức hút, “cho Ta mượn thuyền của anh một lát được không? Ta muốn nói với mọi người từ đó.” Simon ngạc nhiên, nhưng chẳng hiểu sao, anh gật đầu. Anh chèo thuyền ra xa bờ một chút, để Giêsu đứng trên thuyền giảng dạy. Đám đông im phăng phăng, say mê từng lời.
Khi bài giảng kết thúc, Giêsu bất ngờ quay sang Simon: “Hãy chèo ra chỗ nước sâu và thả lưới.” Simon sững sờ. Chỗ nước sâu? Bây giờ? Anh ngập ngừng, “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả cả đêm mà chẳng được gì. Nhưng nếu Thầy bảo, tôi sẽ thả lưới.” Có gì đó trong ánh mắt Giêsu khiến Simon không thể từ chối.
Lưới được thả xuống. Chỉ một lát sau, thuyền bỗng rung lên. Simon kéo lưới, mắt anh mở to kinh ngạc – cá đầy ắp, nhiều đến mức lưới bắt đầu rách! Anh gọi Gia-cô-bê và Gio-an trên thuyền kia tới giúp. Hai thuyền chất đầy cá, gần chìm vì sức nặng. Simon quỳ xuống, run rẩy: “Lạy Chúa, xin tránh xa con, vì con là kẻ tội lỗi!” Anh chưa từng thấy điều gì kỳ diệu như thế.
Giêsu mỉm cười, đặt tay lên vai Simon: “Đừng sợ. Từ nay, anh sẽ không chỉ lưới cá, mà sẽ lưới người!” Lời nói ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim. Simon, Gia-cô-bê và Gio-an nhìn nhau, rồi không nói một lời, họ bỏ lại lưới, thuyền, và cả mẻ cá kỳ diệu ấy. Họ bước theo Giêsu, bắt đầu một hành trình mới, không còn là ngư dân, mà là những người mang ánh sáng đến cho đời.