TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Lời Hứa Từ Luyện Ngục

Ở thành Rôma xưa, vào đêm áp lễ Đức Mẹ Lên Trời, người ta có một tập tục sốt sắng: giáo dân thắp nến sáng trong tay, đi viếng các đền thờ kính Đức Mẹ. Giữa ánh nến lung linh, những lời kinh dâng lên chan chứa lòng tôn kính.

Hôm ấy, trong dòng người đi viếng, có một phụ nữ quý phái. Bà bước vào nhà thờ, quỳ gối, dâng lời cầu nguyện. Khi vừa mở mắt, bà sững sờ: bên cạnh mình, có một người đàn bà rất quen – Marozia – người đã qua đời sáu tháng trước.

Bà lặng im chờ đợi, rồi khi người kia bước ra khỏi nhà thờ, bà vội tiến đến, hỏi ngay:

“Có phải chị là Marozia?”

“Đúng, tôi đây.”

“Nhưng chị đã chết rồi! Chị sống lại ư? Hay linh hồn chị đã được hưởng phúc Thiên Đàng?”

Người đàn bà mỉm cười buồn:

“Không. Tôi không sống lại. Tôi chỉ được phép hiện về để nói với chị điều này: từ khi chết, tôi phải chịu khổ trong luyện ngục, vì khi còn sống, tôi thích làm đẹp, làm dáng, gây dịp tội cho nhiều người. Nhưng đêm nay, Đức Mẹ xuống luyện ngục nhân ngày lễ Lên Trời và đem tôi, cùng nhiều linh hồn có lòng kính mến Mẹ, về Thiên Đàng.”

Người phụ nữ quý phái lặng người. Marozia nói tiếp:

“Để chị tin điều tôi nói, tôi báo cho chị biết: đúng ngày lễ Đức Mẹ Lên Trời sang năm, chị sẽ qua đời. Hãy chuẩn bị, hãy làm nhiều việc lành.”

Từ hôm đó, bà quý phái thay đổi đời sống, siêng năng làm việc phúc đức. Quả thật, đúng ngày ấy năm sau, bà trút hơi thở cuối cùng trong ơn nghĩa Chúa.

Câu chuyện này được Thánh Đamianô ghi lại như một chứng tích về lòng nhân hậu của Đức Mẹ đối với những ai kính mến Người, và cũng là lời nhắc nhở cho mỗi chúng ta: hãy sống thánh thiện từng ngày, vì “ngày giờ anh em không ngờ, Con Người sẽ đến.”
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục