Thư gửi em, người đang cố gắng ngay cả khi không ai thấy...
Em thương mến,
Có một cái cây đứng giữa khu vườn, khi mùa đông đến, từng chiếc lá bắt đầu rơi rụng. Gió lạnh, mưa rả rích, cả cây gần như trơ trụi. Duy chỉ còn một chiếc lá bé xíu, nằm ở tận cuối một cành thấp – vẫn bám chặt, không chịu buông.
"Em làm gì vậy?" – gió hỏi, "Ai quan tâm em rơi hay ở lại? Mùa đông rồi, em chẳng làm nên sự khác biệt."
Chiếc lá khẽ run lên, nhưng vẫn thì thầm: "Có thể chẳng ai thấy, nhưng nếu em còn ở đây, cái cây biết rằng nó chưa hoàn toàn trống rỗng. Em không ở lại vì sợ hãi, em ở lại vì hy vọng."
Em,
Có thể không ai nhận ra, nhưng tôi biết… em đã và đang cố gắng rất nhiều. Cố gắng để rời khỏi giường vào mỗi buổi sáng, để mỉm cười khi trong lòng mỏi mệt, để bước tiếp dù chẳng biết mình đang đi đâu. Những nỗ lực âm thầm đó, dù nhỏ bé đến mức gần như vô hình, vẫn là điều vô cùng dũng cảm.
Tôi hiểu rằng có những ngày, chỉ cần giữ cho mình không gục ngã đã là một chiến thắng. Và em đã chiến thắng một cách lặng lẽ, kiên cường, và đầy bản lĩnh. Em không cần phải làm điều gì “lớn lao” để chứng minh giá trị của mình. Việc em còn ở đây, vẫn tiếp tục thở, tiếp tục tồn tại, đã là điều đáng trân trọng biết bao.
Như nhà văn Haruki Murakami từng viết: “Và một khi cơn bão qua đi, em sẽ không nhớ nổi mình đã vượt qua nó như thế nào. Nhưng em sẽ không còn là con người trước cơn bão nữa.” Và trong những giờ phút mỏi mòn nhất, tôi mời em hãy thử thì thầm một lời cầu nguyện. Hãy để Chúa cầm lấy những nặng nề em đang mang, vì như lời Ngài đã hứa:
“Tất cả những ai đang vất vả và gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các con được nghỉ ngơi.” (Mt 11,28)
Em không hề vô hình. Nỗi đau của em không bị bỏ qua. Và nỗ lực của em, dù chẳng ai nói ra thì vẫn có ý nghĩa. Đừng vội so sánh mình với ai cả. Hành trình của em là duy nhất. Em không cần phải "ổn" để được yêu thương.
“Chỉ cần còn sống là em đã đủ can đảm rồi.” – đó là sự thật mà tôi mong em đừng quên.
Nếu hôm nay là một ngày khó khăn, thì hãy cứ thở thôi. Và nếu em cảm thấy kiệt sức, hãy khóc cho những nỗi đớn đau được chảy ra. Hãy tự ôm lấy mình cách nhẹ nhàng và nhắc bản thân tin rằng:
Em đủ mạnh mẽ.
Em đủ giá trị.
Em đang làm rất tốt rồi.
Lặng thinh và cầu nguyện cùng em,
Yeuthuong,
-PHAILAMGI
Có một cái cây đứng giữa khu vườn, khi mùa đông đến, từng chiếc lá bắt đầu rơi rụng. Gió lạnh, mưa rả rích, cả cây gần như trơ trụi. Duy chỉ còn một chiếc lá bé xíu, nằm ở tận cuối một cành thấp – vẫn bám chặt, không chịu buông.
"Em làm gì vậy?" – gió hỏi, "Ai quan tâm em rơi hay ở lại? Mùa đông rồi, em chẳng làm nên sự khác biệt."
Chiếc lá khẽ run lên, nhưng vẫn thì thầm: "Có thể chẳng ai thấy, nhưng nếu em còn ở đây, cái cây biết rằng nó chưa hoàn toàn trống rỗng. Em không ở lại vì sợ hãi, em ở lại vì hy vọng."
Em,
Có thể không ai nhận ra, nhưng tôi biết… em đã và đang cố gắng rất nhiều. Cố gắng để rời khỏi giường vào mỗi buổi sáng, để mỉm cười khi trong lòng mỏi mệt, để bước tiếp dù chẳng biết mình đang đi đâu. Những nỗ lực âm thầm đó, dù nhỏ bé đến mức gần như vô hình, vẫn là điều vô cùng dũng cảm.
Tôi hiểu rằng có những ngày, chỉ cần giữ cho mình không gục ngã đã là một chiến thắng. Và em đã chiến thắng một cách lặng lẽ, kiên cường, và đầy bản lĩnh. Em không cần phải làm điều gì “lớn lao” để chứng minh giá trị của mình. Việc em còn ở đây, vẫn tiếp tục thở, tiếp tục tồn tại, đã là điều đáng trân trọng biết bao.
Như nhà văn Haruki Murakami từng viết: “Và một khi cơn bão qua đi, em sẽ không nhớ nổi mình đã vượt qua nó như thế nào. Nhưng em sẽ không còn là con người trước cơn bão nữa.” Và trong những giờ phút mỏi mòn nhất, tôi mời em hãy thử thì thầm một lời cầu nguyện. Hãy để Chúa cầm lấy những nặng nề em đang mang, vì như lời Ngài đã hứa:
“Tất cả những ai đang vất vả và gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các con được nghỉ ngơi.” (Mt 11,28)
Em không hề vô hình. Nỗi đau của em không bị bỏ qua. Và nỗ lực của em, dù chẳng ai nói ra thì vẫn có ý nghĩa. Đừng vội so sánh mình với ai cả. Hành trình của em là duy nhất. Em không cần phải "ổn" để được yêu thương.
“Chỉ cần còn sống là em đã đủ can đảm rồi.” – đó là sự thật mà tôi mong em đừng quên.
Nếu hôm nay là một ngày khó khăn, thì hãy cứ thở thôi. Và nếu em cảm thấy kiệt sức, hãy khóc cho những nỗi đớn đau được chảy ra. Hãy tự ôm lấy mình cách nhẹ nhàng và nhắc bản thân tin rằng:
Em đủ mạnh mẽ.
Em đủ giá trị.
Em đang làm rất tốt rồi.
Lặng thinh và cầu nguyện cùng em,
Yeuthuong,
-PHAILAMGI