Niềm An Ủi Trong Giờ Sau Hết
Sách sử Dòng Thánh Augustinô có ghi lại một câu chuyện cảm động về một tu sĩ đạo đức, suốt đời sống trong ơn gọi thánh hiến. Khi tuổi già ập đến, thầy lâm bệnh nặng, cơn đau khiến thân xác hao mòn, nhưng nỗi lo âu về giờ chết còn làm thầy quằn quại hơn.
Ngày qua ngày, thầy khóc lóc sướt mướt, lòng tràn đầy sợ hãi. Anh em trong Dòng, kể cả Bề trên, hết lời an ủi, khuyên nhủ thầy vững tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa và sự che chở của Đức Mẹ. Thế nhưng, tất cả vẫn không xua tan được nỗi bồn chồn trong lòng thầy.
Một hôm, bệnh trở nặng, thầy khóc nhiều hơn bao giờ hết. Thì bất ngờ, trong căn phòng vắng, một luồng sáng nhẹ nhàng tỏa ra. Đức Trinh Nữ Maria hiện đến, gương mặt Mẹ rạng ngời yêu thương. Mẹ nhìn thầy với ánh mắt hiền từ và nói bằng giọng êm ái:
“Hỡi con của Mẹ, đừng sợ hãi. Khi con còn khỏe mạnh, mỗi ngày con đã sốt sắng đọc kinh Lạy Nữ Vương, cầu xin được chiêm ngắm Con của Mẹ là Đức Giêsu. Nay Mẹ đã nhận lời con. Con hãy an tâm, sau khi chết, chính Mẹ sẽ đưa con lên Thiên Đàng để được thấy dung nhan Chúa Giêsu Con Mẹ.”
Nghe lời ấy, tâm hồn thầy như trút bỏ tất cả sợ hãi. Thầy vui mừng khôn xiết, bình an đón chờ giờ sau hết. Và ít lâu sau, thầy thanh thản ra đi trong niềm tín thác, để được Mẹ Maria dẫn vào vinh quang Thiên Chúa.
Ngày qua ngày, thầy khóc lóc sướt mướt, lòng tràn đầy sợ hãi. Anh em trong Dòng, kể cả Bề trên, hết lời an ủi, khuyên nhủ thầy vững tin vào lòng thương xót của Thiên Chúa và sự che chở của Đức Mẹ. Thế nhưng, tất cả vẫn không xua tan được nỗi bồn chồn trong lòng thầy.
Một hôm, bệnh trở nặng, thầy khóc nhiều hơn bao giờ hết. Thì bất ngờ, trong căn phòng vắng, một luồng sáng nhẹ nhàng tỏa ra. Đức Trinh Nữ Maria hiện đến, gương mặt Mẹ rạng ngời yêu thương. Mẹ nhìn thầy với ánh mắt hiền từ và nói bằng giọng êm ái:
“Hỡi con của Mẹ, đừng sợ hãi. Khi con còn khỏe mạnh, mỗi ngày con đã sốt sắng đọc kinh Lạy Nữ Vương, cầu xin được chiêm ngắm Con của Mẹ là Đức Giêsu. Nay Mẹ đã nhận lời con. Con hãy an tâm, sau khi chết, chính Mẹ sẽ đưa con lên Thiên Đàng để được thấy dung nhan Chúa Giêsu Con Mẹ.”
Nghe lời ấy, tâm hồn thầy như trút bỏ tất cả sợ hãi. Thầy vui mừng khôn xiết, bình an đón chờ giờ sau hết. Và ít lâu sau, thầy thanh thản ra đi trong niềm tín thác, để được Mẹ Maria dẫn vào vinh quang Thiên Chúa.