TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Tôi Tớ Các Bệnh Nhân: Thánh Camillô (14/7)

Mừng kính ngày 14 tháng 7

Camillô chào đời ngày 25 tháng 5 năm 1550, tại vương quốc Naples, nước Ý. Là con duy nhất, lại được sinh ra khi cha mẹ đã lớn tuổi, Camillô là niềm hy vọng rạng rỡ của cả gia đình. Ai cũng tin rằng đứa trẻ này rồi sẽ làm nên nghiệp lớn, mang lại vinh quang cho cha mẹ lúc về già.

Thế nhưng, tuổi niên thiếu của Camillô đã khiến bao hy vọng vỡ tan. Cậu bướng bỉnh, ngang ngạnh, chẳng vâng lời cha mẹ. Mẹ cậu đau khổ lắm, bà khóc nhiều và cầu nguyện nhiều hơn, mong con mình sớm đổi thay. Nhưng Chúa như còn im lặng, và Camillô cứ tiếp tục trượt dài trong sai lầm.

Cuối cùng, người cha đành bất lực:
– Nếu con cứ sống như vậy, hãy rời khỏi nhà này!

Camillô lang thang đầu đường xó chợ, rồi dần dần rơi vào cờ bạc, rượu chè, sống buông thả với đám bạn xấu. Tuổi trẻ phung phí giữa những cuộc vui chóng tàn. Thế nhưng, trong cõi vô hình, Chúa vẫn dõi mắt theo Camillô. Ngài gửi đến anh một vết thương nhỏ ở chân – một dấu chỉ âm thầm – để bắt đầu cuộc hoán cải.

Camillô vào bệnh viện Thánh Giacôbê tại Rôma để điều trị. Sau khi xuất viện, anh gia nhập quân đội, tưởng chừng có thể bắt đầu lại. Nhưng không lâu sau, anh bị sa thải và lại rơi vào cảnh trắng tay. Camillô buộc phải đi làm phụ hồ cho một đan viện.

Chính nơi đây, hạt giống ơn thánh âm thầm nảy mầm. Camillô dần cảm thấy lòng mình trống rỗng. Niềm vui giả tạo trước kia giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi và tiếc nuối. Anh đến gặp một linh mục đạo đức trong đan viện và trải lòng tất cả. Ơn Chúa đã đến! Camillô hoán cải thật sự và xin được vào tu.

Thế nhưng, vết thương ở chân lại tái phát. Anh phải ba lần rời đan viện vì sức khỏe. Cuối cùng, anh trở lại bệnh viện Thánh Giacôbê – nơi xưa kia từng điều trị – để vừa chữa bệnh, vừa xin làm phục vụ các bệnh nhân. Từ đó, anh nhận ra: có quá nhiều bệnh nhân bị đối xử tàn tệ, thiếu tình thương.

Camillô thốt lên:
– Những người phục vụ bệnh nhân phải là những người yêu mến Thiên Chúa thật lòng!

Và anh đã dâng cả cuộc đời cho lý tưởng ấy. Trong lời cầu nguyện tha thiết, anh thấy Chúa Giêsu trên Thánh Giá giơ tay ra, phán với anh:
– Camillô, đừng sợ! Việc này là của Cha. Con cứ tiến hành đi!

Vâng lời Chúa, Camillô thành lập dòng “Tôi Tớ Các Bệnh Nhân”. Anh học thần học, trở thành linh mục, và sống nghèo khó, yêu thương tận tụy với mọi người đau yếu. Dòng của ngài mặc tu phục đen, trước ngực thêu thánh giá đỏ – biểu tượng của tình yêu hy sinh.

Trong thời kỳ dịch bệnh kinh hoàng tại Rôma, cha Camillô và anh em trong dòng không quản ngại hiểm nguy. Họ đi khắp phố phường, mang người bệnh về chăm sóc, lau chùi, băng bó, an ủi, dọn giường, và nhất là đưa họ trở về với Chúa qua Bí tích Giao hòa. Họ phục vụ như những người đầy tớ khiêm hạ.

Một lần kia, có bệnh nhân nhờ cha Camillô sửa lại giường cho đỡ đau lưng. Cha trả lời với nụ cười:
– Ông lầm rồi, ông bạn! Tôi không phải chủ, tôi là đầy tớ của ông mà!

Cha từng bế một người bệnh ung thư mặt mũi biến dạng, hôi hám, lên tay và vỗ về như mẹ bế con nhỏ. Sau đó, cha quỳ xuống bên giường bệnh và thì thầm:
– Lạy Chúa, con vừa được phục vụ chính Chúa!

Sau nhiều năm tận tụy, cha Camillô lâm bệnh nặng, nằm liệt giường suốt 33 tháng. Dù vậy, cha luôn kiên nhẫn, vui vẻ dâng đau khổ để cầu nguyện cho các bệnh nhân. Ngài qua đời ngày 14 tháng 7 năm 1614, hưởng thọ 64 tuổi.

Năm 1746, Giáo Hội phong thánh cho Camillô và đặt ngài làm quan thầy các bệnh nhân và bệnh viện. Tấm gương phục vụ của ngài vẫn sống mãi: một tình yêu không sợ vất vả, một đức tin không sợ dơ bẩn, một trái tim không ngại ngần băng bó cả những vết thương của thế giới.
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục