Thánh Mạc-Tin Thành Turinô, GM (11/11)
Ngày xưa, ở đất nước Hungari, có một cậu bé tên là Máctinô. Cha cậu là một sĩ quan La Mã và mong muốn con trai mình cũng trở thành một người lính dũng cảm. Nhưng ngay từ bé, Máctinô đã có một trái tim nhân hậu và mơ ước được phục vụ Thiên Chúa.
Dù chưa được rửa tội, cậu bé vẫn thường đến nhà thờ, giúp đỡ người nghèo và sống hiền lành. Khi lớn lên, theo lệnh cha, Máctinô phải nhập ngũ. Cậu trở thành một người lính La Mã – tay cầm gươm giáo, khoác áo choàng, nhưng trong lòng vẫn là một người yêu mến Chúa.
Một đêm mùa đông, trời rét căm căm. Máctinô đang cưỡi ngựa vào thành thì nhìn thấy một người ăn xin co ro bên vệ đường, người ấy gần như trần truồng, không có lấy một mảnh vải che thân. Nhiều người đi qua mà chẳng ai dừng lại.
Không chần chừ, Máctinô dừng ngựa, rút thanh gươm ra, xẻ đôi tấm áo choàng lính của mình. Một nửa anh cho người hành khất, một nửa anh giữ lại. Người ăn xin run rẩy nhận lấy mảnh áo, ánh mắt tràn ngập biết ơn.
Đêm đó, khi Máctinô ngủ, anh thấy Chúa Giêsu hiện ra trong mộng, mặc đúng nửa áo choàng mà anh đã cho đi. Chúa quay lại bảo các thiên thần:
– “Máctinô – người lính chưa chịu phép rửa – đã mặc áo cho Ta!”
Khi tỉnh dậy, Máctinô không còn nghi ngờ gì nữa. Anh xin được rửa tội và dâng cả cuộc đời để phục vụ Chúa.
Máctinô rời quân đội và sống như một tu sĩ nghèo khó. Anh cầu nguyện, giảng dạy và yêu thương mọi người, đặc biệt là người nghèo. Tấm lòng khiêm nhường và gương sống thánh thiện của anh khiến ai cũng quý mến.
Khi Giám mục thành Tours qua đời, dân chúng nài nỉ Máctinô lên thay. Anh sợ quá, liền trốn vào chuồng ngỗng! Nhưng những con ngỗng kêu to làm lộ chỗ ẩn nấp. Cuối cùng, anh đành nhận sứ vụ – trở thành Giám mục thành Tours.
Nhưng Máctinô không sống như một vị giám mục giàu sang. Anh vẫn mặc áo vải thô sơ, ở trong túp lều đơn giản, đi chân đất đến thăm người nghèo, an ủi người đau khổ, hòa giải những ai đang bất hòa.
Khi gần qua đời, có người hỏi:
– “Ngài có muốn nghỉ ngơi không?”
Máctinô mỉm cười:
– “Tôi thà tiếp tục phục vụ Chúa còn hơn được nghỉ ngơi.”
Ngài qua đời vào năm 397. Cả thành phố rơi lệ. Người ta nhớ mãi vị thánh đã chia đôi áo choàng – nhưng đã cho đi cả trái tim.
Dù chưa được rửa tội, cậu bé vẫn thường đến nhà thờ, giúp đỡ người nghèo và sống hiền lành. Khi lớn lên, theo lệnh cha, Máctinô phải nhập ngũ. Cậu trở thành một người lính La Mã – tay cầm gươm giáo, khoác áo choàng, nhưng trong lòng vẫn là một người yêu mến Chúa.
Một đêm mùa đông, trời rét căm căm. Máctinô đang cưỡi ngựa vào thành thì nhìn thấy một người ăn xin co ro bên vệ đường, người ấy gần như trần truồng, không có lấy một mảnh vải che thân. Nhiều người đi qua mà chẳng ai dừng lại.
Không chần chừ, Máctinô dừng ngựa, rút thanh gươm ra, xẻ đôi tấm áo choàng lính của mình. Một nửa anh cho người hành khất, một nửa anh giữ lại. Người ăn xin run rẩy nhận lấy mảnh áo, ánh mắt tràn ngập biết ơn.
Đêm đó, khi Máctinô ngủ, anh thấy Chúa Giêsu hiện ra trong mộng, mặc đúng nửa áo choàng mà anh đã cho đi. Chúa quay lại bảo các thiên thần:
– “Máctinô – người lính chưa chịu phép rửa – đã mặc áo cho Ta!”
Khi tỉnh dậy, Máctinô không còn nghi ngờ gì nữa. Anh xin được rửa tội và dâng cả cuộc đời để phục vụ Chúa.
Máctinô rời quân đội và sống như một tu sĩ nghèo khó. Anh cầu nguyện, giảng dạy và yêu thương mọi người, đặc biệt là người nghèo. Tấm lòng khiêm nhường và gương sống thánh thiện của anh khiến ai cũng quý mến.
Khi Giám mục thành Tours qua đời, dân chúng nài nỉ Máctinô lên thay. Anh sợ quá, liền trốn vào chuồng ngỗng! Nhưng những con ngỗng kêu to làm lộ chỗ ẩn nấp. Cuối cùng, anh đành nhận sứ vụ – trở thành Giám mục thành Tours.
Nhưng Máctinô không sống như một vị giám mục giàu sang. Anh vẫn mặc áo vải thô sơ, ở trong túp lều đơn giản, đi chân đất đến thăm người nghèo, an ủi người đau khổ, hòa giải những ai đang bất hòa.
Khi gần qua đời, có người hỏi:
– “Ngài có muốn nghỉ ngơi không?”
Máctinô mỉm cười:
– “Tôi thà tiếp tục phục vụ Chúa còn hơn được nghỉ ngơi.”
Ngài qua đời vào năm 397. Cả thành phố rơi lệ. Người ta nhớ mãi vị thánh đã chia đôi áo choàng – nhưng đã cho đi cả trái tim.