TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Thánh Mai Đệ Liên (25/5)

Tại thành Florence xinh đẹp của nước Ý, vào ngày 2 tháng 4 năm 1566, một bé gái được chào đời trong gia đình quý tộc họ Pazzi giàu có. Cô bé ấy tên là Catarina – người con gái duy nhất trong nhà. Tuy sống giữa nhung lụa, Catarina lại không đắm mình trong sự sung sướng. Từ khi còn nhỏ, bé đã tỏa sáng như ánh nến lung linh trong nhà Chúa. Bé thích lắng nghe chuyện các thánh, yêu mến cầu nguyện, và luôn dành thời gian lâu giờ để thầm thĩ với Chúa, dù chưa biết đọc chữ.

Lên bảy tuổi, bé Catarina đã sống khổ hạnh: không ăn trái cây ngon, chỉ ăn ngày hai bữa, không đến rạp hát như các bạn, và say mê đọc sách nói về cuộc đời Chúa Giêsu. Bé ao ước được rước lễ, và khi tròn mười tuổi, bé vỡ òa hạnh phúc trong lần rước Chúa lần đầu. Cô bé ấy đã khấn giữ mình trinh khiết để dâng trọn trái tim cho Thiên Chúa.

Mười hai tuổi, Catarina tự nguyện mặc áo nhặm, ngủ dưới sàn đất, đội vòng gai vào đầu, như để cùng Chúa Giêsu chia sẻ đau khổ. Đến mười bốn tuổi, cô được đưa đến ký túc xá do các nữ tu điều hành. Ở đó, cô càng thêm yêu đời tu. Nhưng chỉ một năm sau, cha mẹ lại đưa cô về, với hy vọng gả cô cho một người chồng giàu sang. Cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát thưa với cha mẹ: “Con đã khấn giữ mình cho Chúa.” Sau nhiều tháng thử thách, họ đành để cô đi theo tiếng gọi của tình yêu Chúa.

Catarina chính thức vào dòng kín năm mười bảy tuổi, và được đặt tên mới là Mai Đệ Liên – giống như thánh nữ Maria Mađalêna từng yêu mến Chúa hết lòng. Nhưng tình yêu ấy không phải là con đường trải đầy hoa. Trong năm tập viện, chị ngã bệnh nặng, đến mức phải được tuyên khấn sớm. Lửa tình yêu Thiên Chúa trong chị mạnh đến nỗi làm cả thân xác nóng bừng. Có lần, chị phải thấm nước lạnh vào người cho dịu bớt sức nóng.

Chị thường ôm lấy Thánh giá, kêu lên:
– Ôi Tình Yêu! Con sẽ yêu Chúa không ngừng!
Và luôn nhắn nhủ mọi người:
– Hãy yêu Chúa! Hãy yêu Chúa!

Chị đau lòng mỗi khi nghe nói có ai xúc phạm đến Chúa. Chị cầu nguyện và hãm mình không ngừng cho những người tội lỗi và người ngoại đạo được ơn hoán cải. Khi có người hỏi chị muốn gì để thưởng công, chị đáp:
– Con chẳng muốn gì ngoài phần rỗi các linh hồn.

Chúa để chị chịu cám dỗ khốc liệt suốt năm năm – những tư tưởng xấu xa và phạm thượng dằn vặt chị ngày đêm. Nhưng chị không đầu hàng. Chị ôm ảnh Chúa và Đức Mẹ vào lòng mà cầu nguyện.

Ba năm cuối đời, Mai Đệ Liên chịu bệnh tật không ngơi nghỉ: sốt cao, đau đầu triền miên, răng rụng hết. Chị không thể rời khỏi giường trừ lúc rước lễ. Chúa Giêsu Thánh Thể chính là sức mạnh nâng đỡ chị mỗi ngày. Khi bị cấm rước lễ thường xuyên, chị thưa:
– Không có Chúa, con không thể chịu nổi đau khổ này.
Và chị được phép rước lễ hằng ngày cho đến lúc lìa đời.

Chị kiên nhẫn đến lạ lùng. Dù thân xác đau đớn, chị vẫn nói:
– Đau khổ, nhưng đừng chết!
Chị ao ước được sống và đau khổ vì tình yêu Chúa cho đến hơi thở cuối cùng.

Cuối cùng, sau ba năm chịu khổ liên tục, chị cảm thấy giờ lâm chung đã gần. Sau khi xin lãnh các bí tích sau hết và xin các chị em tha thứ lỗi lầm, Mai Đệ Liên nhẹ nhàng trút hơi thở vào lúc ba giờ chiều ngày thứ Sáu năm 1607 – đúng vào giờ Chúa Giêsu tắt thở trên Thập giá.

Sau khi chị qua đời, Chúa ban nhiều phép lạ chứng nhận đời sống thánh thiện của chị. Xác chị tỏa hương thơm ngào ngạt và vẫn nguyên vẹn dù đã 56 năm sau khi mất. Ngày 28 tháng 4 năm 1669, Đức Giáo Hoàng Lêô IX đã phong chị lên bậc hiển thánh. Giáo hội mừng kính Thánh Mai Đệ Liên vào ngày 25 tháng 5 hằng năm.
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục