TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Thánh Margaret (16/11)

Cả nước Anh Quốc rúng động khi nghe tin nhà vua tử trận, ngai vàng rơi vào tay quân xâm lược. Giữa lúc nguy nan ấy, hoàng tử Edgar đứng lên tuyên bố kế vị, quyết tâm bảo vệ giang sơn. Nhưng để tránh đổ máu vô ích, hoàng hậu Agatha cùng hai người con – trong đó có công chúa Margaret – đành rời bỏ quê hương, chạy trốn sang Tô Cách Lan.

Tại đây, vua Malcolm đã đón tiếp họ nồng hậu. Và tình cảm giữa hai dân tộc càng thêm thắm thiết khi nhà vua đem lòng yêu Margaret – nàng công chúa xinh đẹp, dịu dàng và đức hạnh. Dù tính khí của Malcolm vốn nóng nảy và bộc trực, nhưng ông lại bị thu hút bởi sự đoan trang, sâu sắc và bình an nơi nàng.

Margaret cũng nhận ra nơi Malcolm một tâm hồn thành thật và lòng đạo sâu xa – như một kho báu quý giá ẩn trong vẻ ngoài thô ráp của ông. Hai người yêu nhau và thành hôn năm 1070, đúng lúc Margaret tròn 24 tuổi. Nàng trở thành Hoàng hậu của Tô Cách Lan – không chỉ trong danh hiệu, mà còn trong cả tâm hồn dân chúng.

Là một tín hữu Công giáo chân thành, ngay từ những ngày đầu sống nơi đất khách, Margaret đã dấn thân vào đời sống bác ái. Nàng thường giúp đỡ người nghèo, chăm lo kẻ khốn khó. Đồng thời, Margaret cũng sớm nhận ra đời sống đạo ở Tô Cách Lan đang suy yếu: Linh mục lơ là, giáo dân nguội lạnh, trẻ em thiếu giáo dục, và các ngày lễ bị bỏ quên.

Nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ vua Malcolm, Margaret bắt tay vào cải tổ. Nàng triệu tập công đồng toàn quốc gồm các giám mục và linh mục để chấn chỉnh kỷ cương đạo đức. Dưới sự dẫn dắt của nàng, đời sống Giáo Hội được phục hồi. Nhiều nhà thờ và tu viện được xây mới – trong đó có đan viện Dunfermline do chính hai vợ chồng thành lập. Các nhà truyền giáo ngoại quốc được mời đến. Trẻ em được dạy dỗ đức tin, học hành tử tế.

Mặc dù gánh vác việc nước, Margaret vẫn là một người vợ và người mẹ mẫu mực. Nàng yêu thương vua Malcolm hết mực, và tận tâm nuôi dưỡng tám người con: sáu hoàng tử và hai công chúa. Trong cung điện hoàng gia, lời kinh sáng tối vang lên đều đặn. Margaret dạy các con biết yêu mến Chúa, tôn trọng người nghèo, học tập chăm chỉ và trân trọng truyền thống tổ tiên.

Ở ngoài cung, nàng là mẹ hiền của mọi người khốn khổ. Người nghèo, bệnh tật, tật nguyền đều tìm đến nàng. Ai cũng biết tấm lòng nhân hậu của Hoàng hậu. Có ngày, nàng đích thân đến thăm từng căn nhà tồi tàn, chăm sóc người bệnh, dâng bánh, dâng áo ấm. Dù tất bật, Margaret vẫn dành thời gian cầu nguyện và đọc Thánh Kinh mỗi ngày – sức sống thiêng liêng của nàng.

Nhưng rồi tuổi tác và bệnh tật dần đè nặng. Khi nàng vừa 47 tuổi, chồng và hai hoàng tử phải ra trận chống lại quân xâm lăng. Ở nhà, Margaret ngày đêm cầu nguyện cho họ được bình an trở về. Nhưng tai họa lại ập đến. Một ngày kia, hoàng tử Edgar – mình đầy thương tích, bước vào phòng mẹ.

– Cha con thế nào? – nàng hỏi khẽ.
Edgar nghẹn ngào:
– Mẹ ơi, cha và anh Edward... đã hy sinh rồi!

Margaret lặng đi. Nước mắt trào ra, nhưng môi nàng thì thầm cầu nguyện:

– Lạy Chúa, còn nỗi đau nào hơn thế? Xin dùng thánh giá này mà thanh luyện con...

Sau đó, nàng xin gặp cha tuyên úy. Nàng phó thác:

– Xin cha, khi còn sống, hãy luôn cầu nguyện cho linh hồn hai vợ chồng con, và xin chăm sóc, hướng dẫn các con con sống theo Thánh Ý Chúa.

Rồi nàng xưng tội, rước Mình Thánh Chúa – và ra đi bình an. Ngày hôm ấy là 16 tháng 11 năm 1093 – chỉ bốn ngày sau khi vua Malcolm và hoàng tử Edward hy sinh ngoài chiến trận.

Thi hài hoàng hậu Margaret được an táng tại đan viện Dunfermline – nơi nàng từng gầy dựng bằng cả trái tim. Đức Thánh Cha đã tuyên phong nàng là Thánh Nữ Margaret vào năm 1250, tôn vinh một người vợ, người mẹ, người nữ hoàng – đã sống trọn đời cho Chúa và cho tha nhân
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục