Bà Mẹ Kiên Nhẫn: Thánh Monica (27/8)
Lễ kính: 27 tháng 8
Cách chúng ta hơn 16 thế kỷ, tại miền Tagaste, Bắc Phi, một bé gái chào đời trong một gia đình Công giáo đạo đức. Bé gái ấy mang tên Monica – người mà sau này cả Giáo Hội sẽ tôn kính là gương mẫu của lòng kiên nhẫn và tình yêu mẫu tử vô biên.
Ngay từ nhỏ, Monica đã là cô gái ngoan hiền, thích cầu nguyện và sống giản dị. Lớn lên, nghe theo lời cha mẹ, cô kết hôn với ông Patricius, một người ngoại giáo, nóng tính, hay giận dữ, lớn hơn cô rất nhiều tuổi. Cuộc hôn nhân tưởng chừng như "khập khiễng", nhưng nhờ lòng hiền lành và kiên nhẫn, Monica đã biến căn nhà thường xuyên vang tiếng quát mắng thành nơi ấm áp tình thương.
Người ta từng hỏi Monica:
– Làm sao chị có thể sống bình an với một người chồng như thế?
Monica chỉ cười nhẹ và nói:
– Hãy coi hôn nhân như thân phận làm tôi. Khi ông chủ nổi nóng, thì đừng cãi lại!
Bà không bao giờ cãi lý, nhưng luôn đối xử dịu dàng, yêu thương – và cầu nguyện không ngơi cho chồng được ơn trở lại. Đáp lại, Thiên Chúa đã nhậm lời. Sau 20 năm, Patricius xin rửa tội và qua đời trong ơn nghĩa Chúa.
Thế nhưng, thử thách lớn hơn vẫn còn chờ đợi Monica nơi người con trai cả – Augustinô.
Từ nhỏ, Augustinô đã thông minh vượt trội, nhưng càng lớn, cậu càng tự mãn và xa rời đức tin. Cậu đắm chìm vào sách vở vô luân, sống buông thả, theo bè rối Manikê, phản đối đức tin mà mẹ cậu hằng quý trọng.
Monica khóc mỗi ngày vì con. Có người nói:
– Bà đừng hy vọng nữa, Augustinô đi quá xa rồi!
Nhưng bà đáp lại bằng lời cầu nguyện bền bỉ, nước mắt không ngơi, và lòng tin vững chắc vào lòng thương xót của Chúa.
Một giám mục từng nói với bà:
– “Đứa con của quá nhiều nước mắt sẽ không thể hư mất.”
Dù bị con lừa dối để lén một mình sang Rôma, Monica vẫn liều mình vượt biển đi tìm con. Tại thành Milano, bà gặp Thánh Ambrôsiô, một giám mục tài đức. Nhờ những bài giảng sâu sắc và lòng tốt của ngài, Augustinô bắt đầu lay chuyển tâm hồn.
Nhưng sự hoán cải không đến ngay. Augustinô vẫn còn phân vân: từ bỏ tội lỗi quá khó. Một đêm, trong cơn dằn vặt, chàng nghe tiếng trẻ thơ vô hình nói:
– “Hãy cầm lấy mà đọc!”
Chàng mở Kinh Thánh, và ánh sáng sự thật rực sáng trong tâm hồn. Chàng quỳ gối ăn năn và xin Chúa tha thứ.
Lễ Phục Sinh năm 387, Augustinô được rửa tội. Đó cũng là ngày niềm hy vọng cả đời của Monica trở thành hiện thực.
Trên đường về quê nhà, tại cảng Ostia, Monica biết mình sắp qua đời. Bà nói với các con:
– Mẹ chẳng còn ao ước điều gì nữa. Mẹ đã thấy con trở về với Chúa!
Bà ra đi trong bình an, được chôn cất nơi đất khách. Trước khi chết, bà chỉ xin các con một điều:
– Hãy nhớ cầu nguyện cho mẹ mỗi khi các con dâng Thánh lễ.
Sau này, Augustinô – người con từng khiến mẹ khóc biết bao đêm – đã trở thành Thánh Augustinô, một trong những vị đại thánh và tiến sĩ Hội Thánh vĩ đại nhất trong lịch sử Giáo Hội.
Ngài viết trong sách Tự Thú:
“Lạy Chúa, sở dĩ con được làm con Chúa là vì Ngài đã ban cho con một người mẹ như thế đó.”
Cách chúng ta hơn 16 thế kỷ, tại miền Tagaste, Bắc Phi, một bé gái chào đời trong một gia đình Công giáo đạo đức. Bé gái ấy mang tên Monica – người mà sau này cả Giáo Hội sẽ tôn kính là gương mẫu của lòng kiên nhẫn và tình yêu mẫu tử vô biên.
Ngay từ nhỏ, Monica đã là cô gái ngoan hiền, thích cầu nguyện và sống giản dị. Lớn lên, nghe theo lời cha mẹ, cô kết hôn với ông Patricius, một người ngoại giáo, nóng tính, hay giận dữ, lớn hơn cô rất nhiều tuổi. Cuộc hôn nhân tưởng chừng như "khập khiễng", nhưng nhờ lòng hiền lành và kiên nhẫn, Monica đã biến căn nhà thường xuyên vang tiếng quát mắng thành nơi ấm áp tình thương.
Người ta từng hỏi Monica:
– Làm sao chị có thể sống bình an với một người chồng như thế?
Monica chỉ cười nhẹ và nói:
– Hãy coi hôn nhân như thân phận làm tôi. Khi ông chủ nổi nóng, thì đừng cãi lại!
Bà không bao giờ cãi lý, nhưng luôn đối xử dịu dàng, yêu thương – và cầu nguyện không ngơi cho chồng được ơn trở lại. Đáp lại, Thiên Chúa đã nhậm lời. Sau 20 năm, Patricius xin rửa tội và qua đời trong ơn nghĩa Chúa.
Thế nhưng, thử thách lớn hơn vẫn còn chờ đợi Monica nơi người con trai cả – Augustinô.
Từ nhỏ, Augustinô đã thông minh vượt trội, nhưng càng lớn, cậu càng tự mãn và xa rời đức tin. Cậu đắm chìm vào sách vở vô luân, sống buông thả, theo bè rối Manikê, phản đối đức tin mà mẹ cậu hằng quý trọng.
Monica khóc mỗi ngày vì con. Có người nói:
– Bà đừng hy vọng nữa, Augustinô đi quá xa rồi!
Nhưng bà đáp lại bằng lời cầu nguyện bền bỉ, nước mắt không ngơi, và lòng tin vững chắc vào lòng thương xót của Chúa.
Một giám mục từng nói với bà:
– “Đứa con của quá nhiều nước mắt sẽ không thể hư mất.”
Dù bị con lừa dối để lén một mình sang Rôma, Monica vẫn liều mình vượt biển đi tìm con. Tại thành Milano, bà gặp Thánh Ambrôsiô, một giám mục tài đức. Nhờ những bài giảng sâu sắc và lòng tốt của ngài, Augustinô bắt đầu lay chuyển tâm hồn.
Nhưng sự hoán cải không đến ngay. Augustinô vẫn còn phân vân: từ bỏ tội lỗi quá khó. Một đêm, trong cơn dằn vặt, chàng nghe tiếng trẻ thơ vô hình nói:
– “Hãy cầm lấy mà đọc!”
Chàng mở Kinh Thánh, và ánh sáng sự thật rực sáng trong tâm hồn. Chàng quỳ gối ăn năn và xin Chúa tha thứ.
Lễ Phục Sinh năm 387, Augustinô được rửa tội. Đó cũng là ngày niềm hy vọng cả đời của Monica trở thành hiện thực.
Trên đường về quê nhà, tại cảng Ostia, Monica biết mình sắp qua đời. Bà nói với các con:
– Mẹ chẳng còn ao ước điều gì nữa. Mẹ đã thấy con trở về với Chúa!
Bà ra đi trong bình an, được chôn cất nơi đất khách. Trước khi chết, bà chỉ xin các con một điều:
– Hãy nhớ cầu nguyện cho mẹ mỗi khi các con dâng Thánh lễ.
Sau này, Augustinô – người con từng khiến mẹ khóc biết bao đêm – đã trở thành Thánh Augustinô, một trong những vị đại thánh và tiến sĩ Hội Thánh vĩ đại nhất trong lịch sử Giáo Hội.
Ngài viết trong sách Tự Thú:
“Lạy Chúa, sở dĩ con được làm con Chúa là vì Ngài đã ban cho con một người mẹ như thế đó.”