Thiên Chúa Dựng Nên Trời Đất
Ngày xửa ngày xưa, khi chưa có trời, chưa có đất, khắp nơi chỉ là bóng tối mịt mùng. Không có mặt trời, không có mặt trăng, không có một tiếng chim hót nào. Chỉ có Thần Khí của Thiên Chúa đang bay lượn trên mặt nước mênh mông.
Rồi Thiên Chúa phán:
“Hãy có ánh sáng!”
Và lập tức ánh sáng xuất hiện, bừng lên rực rỡ, xua tan bóng tối. Thiên Chúa tách ánh sáng ra khỏi bóng đêm, đặt tên ánh sáng là Ngày, bóng tối là Đêm. Thế là hết ngày thứ nhất.
Ngày thứ hai, Thiên Chúa phán:
“Phải có bầu trời ở phía trên để tách khỏi nước ở phía dưới.”
Và liền có một bầu trời cao xanh, mây trắng nhẹ bay, nước ở dưới tụ lại thành những đại dương rộng lớn.
Đến ngày thứ ba, Thiên Chúa mỉm cười và phán:
“Đất hãy mọc đầy cây cối xanh tươi, ra hoa, kết trái, và sinh hạt giống!”
Ngay lập tức, trên mặt đất nhô lên bao đồng cỏ mượt mà, cây cổ thụ tỏa bóng mát, cây ăn trái trĩu quả thơm ngon. Hoa nở muôn màu rực rỡ, làm cho đất thêm đẹp.
Ngày thứ tư, Thiên Chúa phán:
“Hãy có những vầng sáng trên bầu trời để phân biệt ngày và đêm.”
Thế là mặt trời rực rỡ chiếu sáng ban ngày, mặt trăng dịu dàng soi sáng ban đêm, cùng muôn ngàn vì sao lấp lánh như những viên ngọc quý trên trời cao.
Ngày thứ năm, Thiên Chúa phán:
“Nước hãy sinh ra nhiều cá tôm bơi lội, và trên bầu trời hãy có nhiều chim bay lượn.”
Chỉ trong chốc lát, biển cả tràn đầy cá voi khổng lồ, cá nhỏ xíu tung tăng bơi lội, còn trên trời, từng đàn chim bay lượn ríu rít hót ca. Thiên Chúa chúc lành cho chúng:
“Hãy sinh sôi thật nhiều!”
Ngày thứ sáu, Thiên Chúa phán:
“Đất hãy sinh ra thú vật: trâu bò, cừu, sư tử, hươu nai, cả những con vật bé xíu nữa.”
Rồi Thiên Chúa nói:
“Chúng ta hãy làm ra con người giống hình ảnh của Ta, có nam, có nữ, để họ chăm sóc và làm chủ mọi sự trên mặt đất.”
Thế là con người xuất hiện, hạnh phúc sống trong khu vườn xanh tươi, được Chúa chúc phúc:
“Hãy sinh sản thật nhiều và cai quản trái đất này.”
Và khi mọi sự đã tốt đẹp, ngày thứ bảy, Thiên Chúa nghỉ ngơi, Ngài chúc lành và thánh hóa ngày ấy.
Từ đó, bầu trời, mặt đất, biển cả, cây cỏ, chim muông, muôn loài và cả chúng ta – tất cả đều là quà tặng yêu thương từ Thiên Chúa.
Rồi Thiên Chúa phán:
“Hãy có ánh sáng!”
Và lập tức ánh sáng xuất hiện, bừng lên rực rỡ, xua tan bóng tối. Thiên Chúa tách ánh sáng ra khỏi bóng đêm, đặt tên ánh sáng là Ngày, bóng tối là Đêm. Thế là hết ngày thứ nhất.
Ngày thứ hai, Thiên Chúa phán:
“Phải có bầu trời ở phía trên để tách khỏi nước ở phía dưới.”
Và liền có một bầu trời cao xanh, mây trắng nhẹ bay, nước ở dưới tụ lại thành những đại dương rộng lớn.
Đến ngày thứ ba, Thiên Chúa mỉm cười và phán:
“Đất hãy mọc đầy cây cối xanh tươi, ra hoa, kết trái, và sinh hạt giống!”
Ngay lập tức, trên mặt đất nhô lên bao đồng cỏ mượt mà, cây cổ thụ tỏa bóng mát, cây ăn trái trĩu quả thơm ngon. Hoa nở muôn màu rực rỡ, làm cho đất thêm đẹp.
Ngày thứ tư, Thiên Chúa phán:
“Hãy có những vầng sáng trên bầu trời để phân biệt ngày và đêm.”
Thế là mặt trời rực rỡ chiếu sáng ban ngày, mặt trăng dịu dàng soi sáng ban đêm, cùng muôn ngàn vì sao lấp lánh như những viên ngọc quý trên trời cao.
Ngày thứ năm, Thiên Chúa phán:
“Nước hãy sinh ra nhiều cá tôm bơi lội, và trên bầu trời hãy có nhiều chim bay lượn.”
Chỉ trong chốc lát, biển cả tràn đầy cá voi khổng lồ, cá nhỏ xíu tung tăng bơi lội, còn trên trời, từng đàn chim bay lượn ríu rít hót ca. Thiên Chúa chúc lành cho chúng:
“Hãy sinh sôi thật nhiều!”
Ngày thứ sáu, Thiên Chúa phán:
“Đất hãy sinh ra thú vật: trâu bò, cừu, sư tử, hươu nai, cả những con vật bé xíu nữa.”
Rồi Thiên Chúa nói:
“Chúng ta hãy làm ra con người giống hình ảnh của Ta, có nam, có nữ, để họ chăm sóc và làm chủ mọi sự trên mặt đất.”
Thế là con người xuất hiện, hạnh phúc sống trong khu vườn xanh tươi, được Chúa chúc phúc:
“Hãy sinh sản thật nhiều và cai quản trái đất này.”
Và khi mọi sự đã tốt đẹp, ngày thứ bảy, Thiên Chúa nghỉ ngơi, Ngài chúc lành và thánh hóa ngày ấy.
Từ đó, bầu trời, mặt đất, biển cả, cây cỏ, chim muông, muôn loài và cả chúng ta – tất cả đều là quà tặng yêu thương từ Thiên Chúa.