THIÊN THẦN BẢN MỆNH CÓ THẬT
Tại một xứ đạo vùng sâu vùng xa ở nước Pháp, vào một đêm lạnh lẽo, cha sở chuẩn bị đi nghỉ sau một ngày làm việc mệt nhọc. Bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập kèm theo tiếng gọi thất thanh:
— “Thưa cha, xin cha mau đến! Có một bệnh nhân đang hấp hối, xin cha ban các phép sau hết cho người ấy!”
Dù trời đã khuya, cha sở không chần chừ. Ngài biết bổn phận của mình là đem Chúa đến cho bệnh nhân trong giờ sau hết. Cha vội chuẩn bị các đồ dùng cần thiết và lên đường.
Muốn đến nhà bệnh nhân, cha phải băng qua một khu rừng hoang vắng, không một bóng người. Trăng mờ ảo soi lối, gió lạnh buốt lùa qua từng kẽ lá. Một mình giữa đêm tối, trong lòng cha dấy lên nỗi lo sợ. Ngài chợt nhớ đến Thiên Thần Bản Mệnh và thầm nguyện:
— “Lạy Thiên Thần của con, xin đồng hành với con trong đêm nay.”
Như có một sức mạnh bình an bao phủ, cha tiếp tục lên đường. Cuối cùng, ngài đến nơi kịp lúc để ban Bí tích Xức Dầu và cầu nguyện cho bệnh nhân trước khi người ấy trút hơi thở cuối cùng.
Mười năm sau, một buổi chiều, có người đến báo tin cho cha:
— “Có một tử tù sắp bị hành quyết, anh ta khẩn thiết xin gặp cha.”
Không chậm trễ, cha lên đường đến nhà giam. Khi gặp, người tử tù nhìn cha và hỏi:
— “Thưa cha, cha có phải là cha sở họ đạo X không?”
Cha ngạc nhiên:
— “Đúng, nhưng sao anh biết tôi?”
Người tử tù nghẹn ngào kể:
— “Cha có nhớ một đêm cách đây 10 năm, cha đi qua khu rừng vắng để xức dầu cho một bệnh nhân không? Lúc đó con là một tên cướp bị truy nã. Con đã quyết định sẽ cướp và giết bất kỳ ai đi ngang. Khi con thấy cha, con định ra tay… nhưng thật lạ, cha không đi một mình! Đi bên cạnh cha là một người thanh niên cao lớn, khuôn mặt hiền từ nhưng oai nghiêm. Chỉ cần nhìn anh ta, con thấy sợ đến mức bỏ chạy.”
Anh ta dừng lại, đôi mắt đỏ hoe:
— “Từ đó đến nay, hình ảnh ấy luôn ám ảnh con. Thưa cha, người ấy là ai?”
Cha sở lặng đi một lúc, rồi mỉm cười:
— “Đó chính là Thiên Thần Bản Mệnh của tôi, do Chúa sai đến để gìn giữ tôi.”
Nghe thế, người tử tù òa khóc. Anh sụp xuống chân cha và nói:
— “Xin cha cho con xưng tội và lãnh nhận các phép sau cùng. Con đã xa Chúa quá lâu…”
Cha sở nắm lấy đôi tay run rẩy của anh, và trong giờ phút định mệnh ấy, một linh hồn lạc lối được trở về với vòng tay Thiên Chúa nhờ lời cầu bầu của các Thiên Thần.
— “Thưa cha, xin cha mau đến! Có một bệnh nhân đang hấp hối, xin cha ban các phép sau hết cho người ấy!”
Dù trời đã khuya, cha sở không chần chừ. Ngài biết bổn phận của mình là đem Chúa đến cho bệnh nhân trong giờ sau hết. Cha vội chuẩn bị các đồ dùng cần thiết và lên đường.
Muốn đến nhà bệnh nhân, cha phải băng qua một khu rừng hoang vắng, không một bóng người. Trăng mờ ảo soi lối, gió lạnh buốt lùa qua từng kẽ lá. Một mình giữa đêm tối, trong lòng cha dấy lên nỗi lo sợ. Ngài chợt nhớ đến Thiên Thần Bản Mệnh và thầm nguyện:
— “Lạy Thiên Thần của con, xin đồng hành với con trong đêm nay.”
Như có một sức mạnh bình an bao phủ, cha tiếp tục lên đường. Cuối cùng, ngài đến nơi kịp lúc để ban Bí tích Xức Dầu và cầu nguyện cho bệnh nhân trước khi người ấy trút hơi thở cuối cùng.
Mười năm sau, một buổi chiều, có người đến báo tin cho cha:
— “Có một tử tù sắp bị hành quyết, anh ta khẩn thiết xin gặp cha.”
Không chậm trễ, cha lên đường đến nhà giam. Khi gặp, người tử tù nhìn cha và hỏi:
— “Thưa cha, cha có phải là cha sở họ đạo X không?”
Cha ngạc nhiên:
— “Đúng, nhưng sao anh biết tôi?”
Người tử tù nghẹn ngào kể:
— “Cha có nhớ một đêm cách đây 10 năm, cha đi qua khu rừng vắng để xức dầu cho một bệnh nhân không? Lúc đó con là một tên cướp bị truy nã. Con đã quyết định sẽ cướp và giết bất kỳ ai đi ngang. Khi con thấy cha, con định ra tay… nhưng thật lạ, cha không đi một mình! Đi bên cạnh cha là một người thanh niên cao lớn, khuôn mặt hiền từ nhưng oai nghiêm. Chỉ cần nhìn anh ta, con thấy sợ đến mức bỏ chạy.”
Anh ta dừng lại, đôi mắt đỏ hoe:
— “Từ đó đến nay, hình ảnh ấy luôn ám ảnh con. Thưa cha, người ấy là ai?”
Cha sở lặng đi một lúc, rồi mỉm cười:
— “Đó chính là Thiên Thần Bản Mệnh của tôi, do Chúa sai đến để gìn giữ tôi.”
Nghe thế, người tử tù òa khóc. Anh sụp xuống chân cha và nói:
— “Xin cha cho con xưng tội và lãnh nhận các phép sau cùng. Con đã xa Chúa quá lâu…”
Cha sở nắm lấy đôi tay run rẩy của anh, và trong giờ phút định mệnh ấy, một linh hồn lạc lối được trở về với vòng tay Thiên Chúa nhờ lời cầu bầu của các Thiên Thần.