TRUYENCONGGIAO
Website đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất mong sự góp ý của Cộng Đoàn !

Câu Chuyện Của Một Người Con Và Cha Xứ

Bà Minh vừa đi lễ về, đôi chân bước vào nhà vội vã, như thể mỗi bước là một gánh nặng không thể tách rời. Bà tháo chiếc áo dài trắng, móc lên cây đinh treo trên tường rồi ngồi xuống, thở dài. Ba tuần rồi, kể từ ngày con trai bà không còn được gọi là “thầy” nữa. Những ngày qua, bà chỉ dám đi lễ vào buổi sáng Chủ nhật, khi mà thánh lễ vắng vẻ nhất, chỉ để giữ trọn vẹn luật Chúa. Bà chọn ngồi ở góc khuất, nơi ít người để mắt tới mình. Hàng ghế cuối cùng không chỉ là sự lựa chọn, mà còn là sự bảo vệ cho những cảm xúc đang bùng lên trong lòng bà. Bà không muốn ai nhìn thấy những gì bà đang trải qua. Những ánh mắt đằng sau lưng, những lời xì xào mà bà biết chắc sẽ có, làm bà thêm nặng nề. Người ta sẽ không ngừng bàn tán về con trai bà. Họ có thể nói về bà, về sự im lặng của bà, về sự im lặng của chính bà. Bà biết, họ sẽ muốn nhìn rõ thái độ của bà trong những ngày này. Nhưng bà chỉ có thể giữ vững bình tĩnh, trang nghiêm. Bởi chỉ có như vậy bà mới không bị đắm chìm trong những lời đàm tiếu xung quanh.

Trong ba thánh lễ gần đây, bà chẳng nghe rõ lời cha giảng, tai bà ù đi, và bà chỉ có thể nhìn vào cây Thánh Giá trên bàn thờ để giữ vững tâm trí. Mỗi khi bà đứng lên, hay ngồi xuống, hay thậm chí khi bà dâng lời cầu nguyện, sự bình yên của bà bị phá vỡ. Nhưng bà vẫn cố gắng giữ vẻ trang nghiêm, vì đó là những gì bà có thể làm trong hoàn cảnh này. Sau thánh lễ, bà vội vã ra về, tránh gặp ánh mắt nào, tránh đối diện với những câu hỏi chưa thể trả lời.

Bà ngồi xuống giường, cảm thấy mệt mỏi. Mỗi khi bà rời nhà để đến nhà thờ, bà cảm nhận một gánh nặng dường như đang đè lên đôi chân mình. Bà cứ đếm từng bước chân, mong thời gian trôi qua nhanh, mong những ngày này sớm kết thúc. Bao giờ bà mới có thể trở lại nhà thờ sau thánh lễ, ngồi xuống, thủ thỉ cùng Chúa như trước đây?

Một tiếng xe máy từ ngoài sân đưa bà ra khỏi những suy nghĩ miên man. Con trai bà vừa về. Cậu, Hoàng, cũng vừa đi lễ về. Cậu đỗ xe, dáng người vẫn thanh thoát như ngày nào, mái tóc được chải ngay ngắn. Nhìn cậu, bà lại thấy bóng dáng một tu sĩ, mặc dù giờ đây không ai gọi cậu là “thầy” nữa. Bà thở dài, cảm giác nhói lòng.

Hoàng vào nhà, bước chân nặng nề. Ba tuần qua, cậu chỉ dám đi lễ ở giáo xứ bên cạnh. Cậu không dám quay lại nhà thờ quê hương, vì sợ bị người ta xầm xì, chỉ trỏ. Cậu nhớ lại những ngày trước, khi cha xứ thông báo về việc có một thầy chủng sinh trong giáo xứ, mọi người đã nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ. Họ bắt tay cậu, chúc mừng cậu. Nhưng bây giờ, những ánh mắt đó lại đầy sự phán xét. Lỗi của ai? Cậu hay là chính những người ấy?

Hoàng ngồi xuống giường, khuôn mặt cậu trở nên trầm tư. Ba tuần qua, cậu chỉ loanh quanh trong nhà, không dám ra ngoài lâu. Đôi khi, gặp ai đó ngoài đường, cậu vẫn chào hỏi như bình thường, nhưng không thể giữ ánh mắt lâu, chỉ cúi đầu xuống, cố tránh để họ thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Có lần, cậu nghe thấy tiếng tặc lưỡi của ai đó khi cậu đi qua. Cảm giác này thật khó diễn tả, vừa ái ngại, vừa hổ thẹn.

Hoàng đứng dậy, thay chiếc áo sơ mi mà Đức cha đã tặng cho các chủng sinh vào đầu năm học. Cậu nhớ lại những đợt áo được chuyển từ Tòa Giám mục. Những chiếc áo ngày càng ít đi. Lần này sẽ là bao nhiêu chiếc nữa? Có còn chiếc áo nào dành cho cậu không?

Khi bà Minh đã nằm nghỉ, Hoàng định xuống bếp làm bữa sáng cho mẹ. Nhưng bà Minh gọi cậu lại, giọng trầm tĩnh: "Cha xứ muốn gặp con. Sáng nay cha không đi lễ, con thử lên gặp cha xem sao." Hoàng ngạc nhiên. Cậu chưa gặp cha xứ lần nào từ khi về. Ngay hôm đó, khi cậu lên chào cha, cha xứ đã đi dâng lễ ở giáo xứ khác, chỉ có ông bõ nấu cơm thay cha. Cậu chỉ kịp nhờ ông gửi lời chào, rồi vội vã về nhà.

Cậu nhìn mẹ, ánh mắt có chút lo lắng: "Mẹ có biết cha muốn gặp con về chuyện gì không ạ?" Bà Minh lắc đầu: "Mẹ không rõ. Con thử lên gặp cha đi."

Hoàng chần chừ. Cậu không biết cha sẽ nói gì, dù trong lòng cậu cũng hiểu, cha muốn nói về điều gì. Mấy tháng qua, cha xứ luôn là người đồng hành với cậu, luôn yêu thương và lo lắng. Nhưng giờ đây, cậu lại cảm thấy ngại ngần. Liệu sau tất cả những gì xảy ra, liệu cha có còn nhìn cậu như trước? Liệu cha có trách móc gì không?

Hoàng quyết định lên nhà xứ. Đến sân, cậu dựng xe dưới tán cây quen thuộc, không thấy cha xứ ở trong phòng làm việc. Cửa bếp cũng vắng lặng. Cậu ngồi xuống bàn tiếp khách của nhà xứ, ánh mắt vô tình lướt qua những bức ảnh các cha xứ đã qua của giáo xứ. Xứ này đã tồn tại lâu đời, và dù dân số không đông nhưng vẫn giữ được nếp sống đạo kính cẩn.

Một lúc sau, cha xứ xuất hiện, dáng vẻ giản dị như thường lệ. Ngài vẫn mặc chiếc áo may-ô, quần lửng, tay đầy đất. "Chú Hoàng đợi lâu chưa?" Cha xứ hỏi, giọng ấm áp. Hoàng nhẹ lắc đầu, rồi từ từ mở lời: "Cha thứ lỗi vì lâu rồi con mới lên gặp cha."

Cha xứ mỉm cười, "Không sao, chú Hoàng. Mấy ngày nay bận quá, không kịp gặp chú. Cả tháng nữa là xứ mình đón Đức cha về. Lần đó, chú ở lại giúp cha ca đoàn nhé."

Hoàng cảm thấy ngượng ngập. Cậu chưa sẵn sàng để bước ra ngoài, đứng giữa đám đông. Đặc biệt là khi những ánh mắt vẫn còn đọng lại trong đầu cậu. Nhưng cha xứ không ngừng khích lệ: "Cứ ra mặt, cứ phục vụ đi, người ta sẽ thấy mình vẫn như trước. Cứ làm như bình thường, đừng để họ có cơ hội nói gì sau lưng."

Cha xứ rót trà ra hai chén, đưa một chén về phía Hoàng. "Chú uống đi, chè tươi đấy. Bà Dần mới mang lên mấy cân, uống mãi không hết. Uống rồi về bảo ông bõ gói ít mang về."

Hoàng uống một ngụm, cảm nhận được vị đắng nhẹ của chè tươi. Mùi hương của chè làm đầu óc cậu dịu lại. Cha xứ tiếp tục nói: "Con biết không, dù đi tu hay không, người ta vẫn bàn tán. Nhưng cái quan trọng là làm sao mình cảm thấy an tâm với quyết định của mình. Dù sao thì, người ta cũng không sống thay mình được."

Hoàng ngẩng lên, nhìn cha xứ với ánh mắt chân thành, như một người con tìm lại sự bình yên trong những lời động viên từ người cha tinh thần. "Con sẽ suy nghĩ kỹ, cha ạ."

Cha xứ vỗ vai Hoàng: "Cứ nghĩ kỹ, nhưng đừng để nặng lòng quá. Cứ sống với niềm tin, với sự phục vụ, thì mọi thứ sẽ ổn thôi."

Hoàng gật đầu, trong lòng đã phần nào cảm thấy nhẹ nhõm. Dù con đường phía trước có còn nhiều khó khăn, nhưng ít nhất, cậu đã có thể tìm lại sự bình yên trong những quyết định của mình.
TẢI APP VỀ ĐIỆN THOẠI

Bài viết liên quan

Xem tiếp bài khác cùng chuyên mục